Tuesday, December 30, 2014

GỬI NGƯỜI TÌNH XƯA

GỬI NGƯỜI TÌNH XƯA

Trời tháng chạp mây sầu giăng muôn lối
Nghe tiếng lòng thổn thức bóng hình ai
Một ánh sao trăn trở suốt đêm dài
Tiết đông lạnh, sợi buồn vương sợi nhớ

Vầng trăng khuya nghiêng nghiêng..mờ mờ..tỏ 
Dáng u hoài cô quạnh giữa màn đêm
Sương rơi rơi ngoài song cửa ướt thềm
Như cùng em khóc cuộc tình viễn vọng

Đêm buông phủ, nhấp nhô ngàn đợt sóng
Trầm mặc, lạnh lùng, trôi giạt về đâu?
Có ghé chốn xưa, một góc địa cầu
Hương hoa lạ quyện nắng vàng nhung thẫm

Khe suối bạc, hoàng hôn chìm say đắm
Nhớ gì không? ai hỡi, bước đan nhau
Vì sao em nay đong đếm hạt sầu
Bên rèm cũ, kết đôi vần thăm gửi

Nơi phương xa Người nghe hồn tức tửi
Trong kiếp nghèo tình lỡ bước sang ngang
Tim buồn đau nửa chết - nửa hoang đàng
Ai đày đọa cắt chia..dìm ngõ tối

Xa vắng Người sầu dâng tràn lấp núi
Mỗi phút giây tâm thức quẩn quanh tìm
Một bóng hình chôn giấu thẳm buồng tim
Một khối tình ấp ôm từ vạn thuở

Nhớ chiều xưa cánh môi hồng bỡ ngỡ
Làn tóc mây che phủ kín không gian
Gói trọn tình ta muôn kiếp chẳng tàn
Muôn muôn kiếp tình thủy chung..chung thủy

Người xưa ơi trùng trùng xa vạn lý,
Nửa địa cầu, ngàn cách trở núi sông
Gửi về Người dòng ký ức, tấc lòng
Và Tất Cả. Cùng khối tình chân thiết.

Chúc Anh
Côte D Azur - France
06 Décembre 2011

TO THE BELOVED OF YESTERDAY

Sad December clouds hang over me wherever I go
My soul's muffled cries pine for the man of yesterday
A solitary star tosses and turns throughout the night
Sorrow weaves wintry webs of longing in order to find its way


The late night's moon plays hide and seek in the clouds
Its stark loneliness increases as the night wears on 
The ground outside the window is moist with gathering fog with each passing hour 
As if the world is crying with me over a love too long on hope 

Thousands of waves undulate deep into the night
Relentless and indifferent, whatever the destination, they seem to flow without a stop
I wonder if they ever take a rest at the old dock, a corner of the earth
Where unfamiliar fragrance hides in bright sunshine 

The sun drunkenly goes down in silver stream
Do you remember? We once walked together
But now I'm counting each grain of sorrow
As I'm writing to you by the old curtain as if there's no tomorrow 

Wherever you are, do you hear mysoul's sobbing cries 
Over our love's demise due to dire circumstances
Half of my heart has died; the other half is left without a stance
I feel cursed, as if walking around in a divided labyrinth at night

Separated from you, my sorrows are higher than the mountain
Every minute of my waking hours my heart searches
For your image lying deep somewhere in my soul
And a cherished love since time immemorial 

I recall the afternoon I first offered you my diffident lips
My cascading hair seemed to block all sunlight
It wrapped up my everlasting love inside
A love that defies the constraints of space and time

Oh my man of yesterday, tens of thousands of miles away,
Separated from you by rivers and mountains, by half the world
I'm writing these words of remembrance alone, 
And about this undying love of mine, and everything that goes with it. 

Roughly translated by Wissai/NKBa'
May, 2012

Saturday, December 27, 2014

Karl Marx

Xin ông đưa lên diễn đàn tên tất cả người được đề cập trong:


1. Cuộc thăm dò ý kiến năm 2005 của kênh Radio 4 của BBC.

2. 100 nhân vật vĩ đại nhất lịch sử Đức.


như lời ông viết dưới đây.


Nói có sách, mách có chứng. Chúng ta không nên tin vào những lời nói suông không chứng cớ, phản lý trí, phản hiểu biết khoa học, đầy hoàng đường và hoang tưởng, của những giáo điều phát xuất từ những đầu óc bịnh hoạn và độc tài.


Tôi đồng ý với ông rằng Marx là một tư tưởng gia nặng ký. Sau sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản, có nhiều người Việt dốt mà hay nói chữ, trườn lên diễn đàn chửi bới Marx trong khi họ không đọc hoặc suy tư về tư tưởng của Marx. Ngược lại, họ là những người ôm lấy những lời giảng dạy quái đản trong Bible và cho đó là những chân lý bất di  bất dịch. 


Một con người không tôn trọng sự thật và hèn nhát trong suy tư thì không khác chi cây cỏ, sỏi đá, và cầm thú. Phải biết rằng chủ nghĩa cộng sản thất bại là vì áp dụng sai tư tưởng của Marx và quên đi hai điều về bản chất con người: 1) nhiều sãi không ai đóng cửa chùa; 2) tham nhủng: "Power tends to corrupt. Absolute power corrupts absolutely."


Lịch sử con người đúng là lịch sử của tranh đấu: tranh đấu giữa ta và tha nhân, giữa nhóm ta và nhóm khác, giữa giai cấp, giữa bộ lạc, giữa quốc gia để dành lấy những tài nguyên và quyền lợi. Trong một nhóm, đoàn thể, bộ lạc, quốc gia, luôn có kẻ trị và kẻ bị trị. Muốn không bị trị thì phải chiếm quyền lực. Quyền lực có luôn nghĩa quyền lực tư tưởng vì ai thống trị cách ta suy tư thì kẻ đó đã là chủ của ta rồi. Nên nhớ rằng tôn giáo không khác chi chinh trị. Nó là một công cụ thống trị tư tưởng và chiếm đoạt quyền lực nhưng khéo léo hơn vì núp dưới hình bóng tình thương, cứu rỗi, và hăm dọa ngầm và luôn cả lộ liễu ("nếu không theo ta dạy bảo, các "con" sẽ xuống địa ngục"). Nếu đạo, nếu một tôn giáo nào bắt hoặc "khuyến khích" ta phải cống hiến 10% lương bổng của ta cho giáo hội để củng cố giáo hội và làm "việc thiện" thì đó là tà đạo. Đã là người là phải tự lập cánh sinh, không ngữa tay xin tiền của ai, trừ khi họ tự nguyện cho mình. Đi tu là thoát tục, chớ không phải là một hình thức xin xỏ. Tất Cả phải bắt nguồn từ thiện chí, tình nguyện, không cưỡng ép, không nhòi sọ. Tất Cả phải vì Tình Thương và Đạo Đức.


Cám ơn ông,

Wissai

"Năm 1999, ĐH Cambridge (Anh) công bố bình chọn nhà tư tưởng số một thiên niên kỷ, kết quả là Marx đứng đầu, còn Einstein, nhà khoa học lớn đứng thứ hai.


Tháng 7 năm 2005, với câu hỏi tương tự, 27.9% thính giả trong một cuộc thăm dò ý kiến của chương trình In Our Time trên kênh Radio 4 của BBC đã chọn Marx là nhà tư tưởng ưa thích của họ, và vẫn là đứng đầu.[39]. David Hume, nhà triết học Scotland đứng thứ hai chỉ đạt 12,6% số phiếu, đứng xa sau Marx.


Trong cuộc bình chọn 100 nhân vật vĩ đại nhất lịch sử Đức, Marx đứng thứ 3, chỉ sau Konrad Adenauer (thủ tướng Tây Đức giai đoạn 1949-1963) và Martin Luther, người sáng lập ra đạo Tin Lành"

Wissai

The movie "The Interview"

The movie "The interview"

The movie would be okay good if you enjoy sophomoric humor and the cursing words and childish sex jokes. However, I don't think the movie should have been made because dictators are insecure folks and don't like to be ridiculed. Actually, nobody likes to be laughed at publicly. We all have egos to protect and lofty self-conceptions to uphold, especially if we are not accomplished to begin with. The more untalented we are, the more fragile are our egos. 

Humans are strange animals. For some of us, respect and honor are more important than starvation and death. If you violate, trample on their sense of pride, you get yourself a lifelong enemy who is forever after you every chance they get. Pride ride is all they get in this world. I suppose beggars and panhandlers have lost this pride. 

Friday, December 26, 2014

Sức Mạnh của Sự Thật

Những lời chị(?) vananh lý luận đúng vì duy lý. Tuy nhiên, tôi xin đưa ra vài nhận xét:

1. Tôi không biết ông Góp Gió có giả vờ chống cộng hay không, nhưng tôi không nghĩ là ông ta xuyên tạc lịch sử. Vì nếu ông có làm thế, thì những điều ông viết đã bị phản biện hùng hồn rồi. 
2. Nhóm Giao Điểm có lải nhải thật và có vẻ thân, bảo vệ quyền lợi và quan điểm của nhóm người có quyền lực ở Việt Nam. Tuy nhiên, những dữ kiện họ đưa ra trên diễn dàn và công luận về bản chất của đạo Ca Tô La Mã và hành động dùng đạo như một phương tiện để xâm chiếm đất đai và thống trị tư tưởng, thì không thể phủ nhận được.
3. Viết ra thì coi có vẻ dạy đời, thuyết pháp, nhưng đối với sự thật, chúng ta không thể giấu giếm hoặc đấu đá được. Sự thật trước sau vẫn là sự thật. Chinh trị và tôn giáo không màng đến sự thật mà chỉ lo về, củng cố, và bành trướng quyền lợi và quyền lực. 
4. Muốn biết sự thật phải có tâm hồn triết và một quan điểm là ta chỉ có thể hiểu được sự suy tư của những ai bằng hoặc kém hơn ta. Những ai hơn ta xa thì họ nên là một cảm hứng dể ta cố gắng đi lên, chớ không phải để ta ganh ghét, mạ lỵ, móc lò, mỉa mai rẻ tiền hạ cấp. 
5. Một thông điệp của Christmas là tình thương. Một bản năng chúng ta cần giử lấy là thương yêu đồng loại. Là người Việt với nhau, chúng ta phải đoàn kết chống lại kẻ thù thật của chúng ta là Tàu. Chúng ta không nên vì dị biệt quan điểm chinh trị và tôn giáo mà đánh phá nhau. Làm thế là mắc mưu Tàu.
6. Chúc đồng bào an lạc và đoàn kết chống Tàu.

Tư Tưởng Chân Chính và "Tư Tưởng" Rác Rưới

Hãy tìm đọc "Twilight of the Idols, or, How To Philosophize With a Hammer" bởi Friedrich Nietzsche.

Thời đại nầy, ai cũng biết chữ. Tư tưởng, ý thức hệ khác nhau cạnh tranh trong thị trường tư tưởng (market place of ideas): sách, Internet, chùa/nhà thờ. Thức ăn tình thần không khác thức ăn cho cơ thể. Khi ra chợ mua thức ăn, phải biết thức ăn nào bổ ích, khác loại rác rưới bịnh hoạn, sinh thúi. Phải tránh tình trạng GIGO (garbage in, garbage out). Khi một người mở miệng ra/viết lách, chúng ta biết ngay là người đó suốt đời chỉ ăn rác hay không. Socrates khuyên, "Phải biết minh là ai", nhưng những kẻ cả đời tiêu thụ rác không biết mình đã và đương ăn rác mà cứ ngỡ là minh tiếp thu cái gì cao quý. Thật là đáng thương  hại!

Quyền Lực và Nghệ Sĩ

Thắng tha nhân rất dễ vì ta chỉ thắng được người kém hơn ta. Thắng chính ta rất khó. Phải biết mình, biết ta. Muốn thế, phải tôn trong sự thật. Tránh né sự thật là hèn nhát. Cho cái tôi lên cao hơn tầm vóc của nó là lố bịch. Tự khen mình quá đáng là còn mặc cảm tự ti. Không chấp nhận có người hơn mình là còn thiếu tự tin. Như tôi nhận xét gần đây về một nhân vật : "ông ấy có cảm nghĩ và lời nói nghệ sĩ, nhưng hành động của ông ấy cho tôi thấy ổng không phải là nghệ sĩ chân chính. Nghệ sĩ là phải phóng khoáng, thanh tao, không lố bịch, không tự đề cao quá đáng về mình, không bủn xỉn, không nhỏ mọn, không thủ đoạn, phải nhẹ nhàng, tế nhị, vị tha, rộng rãi, như một cơn gió thổi qua vườn hoa thơm ngát."

Tôi không nghĩ Kim Jong Un có an lạc trong tâm hồn. Sống không trong an lạc không phải là sống, vì cuộc đời ngắn ngủi. Sống vì quyền lực là theo bản năng cầm thú. Chỉ có người thật sự, có tiến hóa mới thiết tha với sự thật, công lý, nghệ thuật, và yêu nước. Những kẻ ích kỷ, vụ lợi, là còn nhiều thú tính, và không bao giờ yêu nước. Họ chỉ yêu họ thôi và lợi dụng người khác. 

Thầy đối với "Cha" trong vần đề "xưng hô" trong tôn giáo

1. Hai quan điểm dị biệt của hai ông TQD và ĐB tiêu biểu hai thái độ về sự thật, về khả năng suy tư, và về khí phách can đảm trong lúc suy tư.

2. Như chính tôi cũng đã nhận xét và nêu trên diễn đàn, tôn giáo là sản phẩm của con người. Nó phục vụ con người, chớ không phải ngược lại. Đừng bao giờ vì ngụy biện, hèn nhát mà lẫn lộn phượng tiện và cứu cánh, nguyên nhân và hậu quả. Không phải tất cả mọi người đều có khả năng suy tư về tôn giáo, về siêu hình học ngang nhau. Có người cứ ngỡ rằng minh có học vị và bằng cấp học vấn cao là có khả năng suy tư về hai lãnh vực nầy. Họ ngu ngốc không biết rằng suy tư về hai lãnh vực đòi hỏi một can đảm tôn trọng sự thật, vượt qua những nhồi sọ, tẩy não từ họ còn là em bé biết tập nói, tập nghe. 

3. Ngoài sự can đảm về trí tuệ trên, họ phải ý thức thêm họ có sự lực chọn về nhu cầu tình cảm: 

a) người dạy ta về tôn giáo và siêu hình là thầy của ta, hướng dẫn ta, yêu cầu ta phải dùng trí và mở mát thật to ra để biết ta đang đi đâu và người đang hướng dẫn ta có xứng đáng là thầy của ta hay không, và người đó có màng, có tức giận khi ta bỏ người đó, tự đi một mình hoặc theo một thẩy khác. 
b) hoặc người dạy ta tự cho là "cha" tinh thần, bắt ta tin vào "Chúa" (Chúa Đảng Độc Tài?) vào một hiện hữu gọi là Thiên Chúa, là Thượng Đế, phản lại lý trí, phản lại hiểu biết của khoa học. Nếu lý luận cái gì tạo ra phải có người tạo, vây ai tạo ra "Chúa,/Thiên Chúa/Thượng Đế" nầy?  Ta phải biết rằng cái gọi là "Chúa,/Thiên Chúa/Thượng Đế" chỉ là một khái niệm, một tưởng tượng trong hàng ngàn cái tưởng tượng của con người. Có loại tưởng tượng hữu lý và do đó có ích lợi và đi đến sự thật và tiến triển vật chất cho con người; có loại tưởng tượng vô lý và hoang đường gọi là hoang tưởng. Một người có bộ não bình thường và thông minh một ti biết được ngay sự hiện tượng của hoang tưởng. Khi ta chấp nhận hoang tưởng và cho nó là chân lý thì ta không khác gì người mất tri hoặc quá đần độn đến nỗi sẵn sàng, tin tưởng để một  người khác tự xưng là "cha" của ta xỏ mũi ta, nắm đầu, nắm cổ ta trong lúc ta hí hửng, vui vẻ nhắm mắt đi theo người "cha" tinh thần đó về đất hoang tưởng có tên gọi là " đất hứa hẹn".

Wissai

Conversion and Conversation on Christmas Day of 2014

"Conversion" and "Conversation" on Christmas Day of 2014

The phone rang for a long time in the old red phone booth. I was at its door, watching it. I was mesmerized and perplexed and confused. I didn't know where I was really. I had thought I was in the second decade of the 21st century, but I wondered what I was doing here, trying to make sense of the presence of the red phone booth, smack in the middle of the sidewalk, while throngs of pedestrians walked by, obviously oblivious of the anachronistic phone booth. Nobody seemed to pay attention to it except me. Meanwhile the phone kept ringing. Persistently. So I finally stepped forward and picked up the receiver, "Hello?" I said gingerly. And the phone went dead. Thoroughly perplexed, I  put the phone down. Suddenly I wanted to pee badly. Then I woke up. 

I then realized that I had been dreaming. The iPhone was on the bedside table. I looked at it. No sound from it. I picked it up. There was a voicemail. I hit the button, "Roberto, how are you my man? Got your emails. You certainly were busy. Merry Christmas. Give me a ring, will you?"

Sunlight was struggling through the thick bedroom curtain. The digital radio clock said 1:25 pm. So I passed out cold for almost 7 hours solid. Last night I went bar hopping with Bob, one of the very few friends I had. By the time I drunkenly got home, it was in the wee hours of the morning. I just went to the bathroom, brushed my teeth, crawled underneath the blanket and crashed. I only remembered one thing of the whole evening. I was driving (Bob's license was revoked a long time ago for having too many DUis) and I pointed to the overpass bridge as I stopped at the traffic lights. 

"That bridge will still be here after you and I are gone." 

Bob turned to me and made a face, "What do you mean?" 

I looked at him and sighed, "Bob, there's hardly a day I don't think of death. I'm trying, maybe a bit late, maybe very late even, to make sense of my being here on this planet."

Bob kept silent. I knew what I had just said affected him. After all, he almost died twice during the last two years. In fact, if not for me, he would have died. I took him to the emergency room of the VA hospital in North Vegas both times. He himself admitted that I had saved his life. He had a weak heart, but he kept being a heavy drinker and smoker. Freud was right. Some humans do have a death wish. Bob is one of them. And maybe so am I. 

Bob remained silent during the remainder of the drive home. He just said, "Good night. Drive carefully." after I dropped him in front of his apartment. 

I indeed drove very gingerly to my condo. I knew I was tipsy, but not very drunk. I was still lucid and in full control of my faculties. I didn't want to get a ticket. I got home without a mishap. 

I was debating with myself if I should continue sleeping or get up and "seize" whatever left of the day. From the strength of the filtered sunlight, it looked like the day had been splendid. I got up and parted the curtain. I was right. The sky was bluest blue. Sunlight was dancing on the parked cars' wind shields and on the tree tops of my condo complex. I decided to stay up. I walked to the bathroom and checked myself in the mirror. The prior evening's carousing with Bob didn't do damage to my gorgeous, rugged, handsome face. I still looked young for my age. I was 65 but easily passed for 55, especially if I put a cap on to hide my gray thinning hair. 

I got dressed and headed to my Jaguar XF. After years of skimping and saving and being a cheapskate, a few months ago, I took into my head that I might have only a few years left to live, so I sold some stocks and got myself a black Jaguar. A Jaguar had to be black. Other colors would be fake and feminine. 

I punched in the phone number. Her voice came on the car speaker.

-Roberto, darling (sic!). Merry Christmas. Haven't heard from you for a while. How are you?

The voice belonged to Leslie Lovelace. However, she made it known that she preferred to be known as Leslie Lovely. She didn't want people to know that she was indeed related to the infamous porn movie "actress" in the late 1960's. She was a print journalist. She interviewed me twice a few years back. I wrote about the interviews in my blog. Interested and "concerned" readers may want to dig them up. Anyway, she and I "got involved" after the second interview. The sex was very good. She was a jaguar in bed and I did have scratches and some bleeding after every single marathon sex session. After a while I was concerned that I might develop anemia or worse if I kept having sexual excursions with her. So I told her that we both needed to play it cool for a while. After all, I was no spring chicken. And she was only in her early 30's. She probably needed to go out with men her age, I told her. She got mad, cursed at me, and stormed off. However, we still are friends. I send her my "literary productions " and she keeps me abreast of the news and the gossips. I have not slept with her for over a year.

-Things are fine with me. Merry Christmas to you, too. You okay?
-Everything's okay with me. Why not? (She chuckled). I got the emails you sent. Boy, you kept yourself busy. Is that true you're in love again? Is Cherry a real, live woman or a figment of your imagination? I want to meet her!
-Don't tell me you're jealous? 
-Fuck, yes, I really am, considering what we both went through. You're really something, do you know that? And I thought I meant a lot to you. How could you?
-Leslie, we haven't dated for over a year. We're friends, close friends, but I'm really too old for you. I can't keep up with you. I need a woman my age. 
-And you met her on a cruise and promptly fell in love?
-It was more complicated than that?
-Oh yeah? Tell me the gory details then, Mr. Don Juan of the Banana Republic, hee hee hee.
-Don't be cruel now.
-I'm sorry. Please tell me. I want to know. I tell you what? You ate yet? You can't be working today. You're free, right? Why don't we meet over at the Bombay Bistro on Flamingo in about 45 minutes. Deal?

She and I I pulled into the parking lot at the same time. I saw her first. I pressed on the horn. I pulled my car alongside hers. 

-Wow, a new car! And a Jag at that! Living high on the hogs now, huh? That Henrietta of yours must have indeed left you with a lot of money. How's the car? Can I look inside?
-No, not now. You're embarrassing me. Let's go eat. I'm hungry. You're paying, right? You invited me! 
-Yeah. I am. Cheap bastard! Just don't go crazy and order wine.

Bombay Bistro is a standard Indian restaurant where you can have either a vegetarian or meat-based buffet for a reasonable price. It was not crowded, but not deserted either on that day. Only the locals patronize it. Leslie and I used to eat there frequently when we were dating. I had my usual Tandoori chicken, nan bread, lentil, yogurt and spinach. Leslie had stewed goat and a salad mainly slices of cucumber and tomato. I ordered a beer while Leslie had tea as her choice of beverage. 

-So you're really in love now? 
-Not yet, but it's getting there.
-Is that right? Tell me what about her that attracted you so much. Tell me what she's got that I don't have.
-Please, don't put things like that. I don't know. Attraction is a nebulous thing, closely allied with animal physicality. Affection is a more concrete feeling. With her, the affection preceded the attraction. The attraction came in when she revealed more of herself to me. That was when I realized I might be in presence of and in touch with somebody who is grander and nobler than myself. You cannot love someone for whom you have neither affection nor respect. You cannot love someone who is less of a human in terms of morals than you. Love must ennoble you, makes you a better person. Love must be transcendental. 
-Cut the crap, will you? I want to know the specifics. Does she have bigger tits than me? Is she better in bed? I know she's filthy rich. You already told me that.
-Come on, Leslie. Please don't be crass. She and I don't have sex yet. 
-You don't?
-No, we do not. But sooner or later, it will happen. I don't worry about that. I'm worrying about something else. 
-That's she's having herpes?
-Leslie, please! Today's Christmas. Be nice. By the way, here's my Christmas present. Merry Christmas!  
-Oh my God. How thoughtful, how lovely of you! I didn't know expect this. Sorry I didn't get you any present. I feel bad. 
-Don't feel bad. You invited me out to lunch. That was nice of you. Go ahead. Open it.
-What is it? Oh, it's so beautiful. Roberto, you didn't have to. 
-Put it on. There you go. It looks nice on you. You really like it?
-Of course, I do. Thank you so much, honey ( she leaned over and gave me a kiss, right on the lips).  Tell me, what did you get for Cherry? 
-Nothing. I didn't know what to buy. She's got everything. Besides, she didn't come over here to see me for Christmas. She's staying in Denver with her kids. 
-I almost forgot. You got me sidetracked with this bracelet you got me for Christmas. What you're worrying about her? You were saying that there's something about her that got you worry. What is it? Can you tell me, please, please?
-You see, as I said earlier, affection is one thing, attraction is another. I definitely know I attract her, but I'm not sure about the affection. Affection comes in with understanding and respect. I'm  probably too direct, too blunt, and too anti-Christian for her. But I'm telling you what? At my age, i don't give a damn. I'm going with the flow. I'm just being who I am.
-Roberto, I don't know what the fuck you're talking about. You're just going around in a circle while singing nonsense about affection and attraction bullshit. But I'm getting an impression that you're imagining things. The woman does not give a shit about you. Am I right?
-I don't know if you're right or not. I really don't know, and frankly, I don't care. I'm just concentrating on bettering myself. I'm using my affection for her as a transcendental tool. 
-But who is she really? Do you have a picture of her on your smart phone? You do? Of course, you do. Let me have a look. Well, she didn't look too bad, much better than I thought. I would be pissed if she looked like an old hag. You didn't tell me that she was Hispanic. All along I thought she was Vietnamese. So she is what? Mexican? 
-Cuban.
-Cuban. How interesting! And you met her on a cruise. And you fell in love with her?
-Not quite like that. 
-So, how is it really? Tell me!
-Leslie, you're interrogating me! I don't have to tell you about her.
-But you did, and you're going to tell me some more. Roberto, for fuck's sake, we slept together many, many times. And I still care about you. I have a right to know. 
-(I sighed) Leslie, please. I am tired. I went out drinking with Bob last night. I was sleeping when you called. It was sweet of you to treat for lunch for Christmas. But talk about something else, okay? We'll talk about Cherry some other time. I promise.
-Is Cherry her real name? Quite unusual for a Cuban.
-Of course not. My pet name for her. Her real name is more prosaic. 
-You're being evasive again. What's her real name?
-Salomé.
-What? 
-Salomé. 
-What's a fucking, weird name. Sounds French to me. What does that mean? 
-How's the fuck do I know? I'm sounding like you now. Cursing and swearing on Christmas Day. I will not go to heaven.
-That's funny. I thought you were an atheist.
-But that.... Never mind. Finish your lunch and I will take you out for a drive in my Jag, if you want. Let's rent a movie and go back to my place or yours. Doesn't matter to me. I don't feel like being alone today. All this interrogation from you is making me feel lonely, all of a sudden.

(To be continued)

Thursday, December 25, 2014

True Nature of Faith

Chỉ có nô lệ tinh thần và đã mất đi sự tự trọng và tự tin vào khả năng suy tư của chính mình mới có thể thốt ra một câu nói rùng rợn và thảm thương như sau: 

"Đối với tín đồ Thiên Chúa Giáo, nghi ngờ và đặt câu hỏi về Thiên Chúa là trọng tội."

Ta là con người, một sinh vật thông minh nhất trên quả đất nầy. Nếu ta có một bộ óc bình thường, ta phải biết rằng tôn giáo là do người khác đặt ra; vì thế, trước khi ta tin gì những lời dạy bảo, những giáo điều, ta phải suy tư, tra vấn để kết luận rằng những lời dạy và giáo điều đó có hợp lý hay không. Nếu ta mù quáng, chấp nhận tất cả những gì người khác nói ra, ta có tâm hồn và đầu óc của một em bé, một đứa con ngoan và ngu. Khi ta làm thế, người khác khinh ta, chớ không trọng ta đâu vì họ cho ta là người mà ngu và dốt, nói sao nghe vậy, dạy dỗ như thế nào thì làm theo như thế, không khác gì một con chó con. 

Trong Phật Giáo, có sự khuyến khích độc lập tư tưởng và chất vấn trước khi, trong khi, và sau khi chấp nhận giáo điều. Hơn nữa, Phật và các chư tăng được coi như là Thầy, chớ không phải là Cha, Chúa, Ông Cố Nội của mình như trong Đạo Ca Tô La Mã. Ngoài ra, Siddartha nói ai cũng có thể thành Phật được. Trong Phật Giao, không có một thái độ tự tôn tự đại, cho ta là chân lý tuyệt đối, và những đạo khác là tà đạo như trong đạo Ki Tô. 

Faith does not have to be stupid and nonsensical and blind.
Faith must be guided by Reason. 

Tôi không là Phật tử, nhưng tôi thấy Siddartha thông minh, tự tin, phóng khoáng, không độc tài tư tưởng, và là một ông Thầy có thể giúp tôi mở mang sự hiểu biết về tâm linh và ý nghĩa cuộc đời. Còn một ông Do Thái kia toàn là phát ngôn đầy hoang tưởng và có đầu óc độc tài, tự tôn, tự đại, tự thần thánh hoá mình, cho minh là con của Thiên Chúa hoặc là Thiên Chúa giáng trần. A croak of nonsense!!! Theo tôi, không có Thiên Chúa/Ông Trời/Thượng Đế ở trên cao vì không có cao thấp, đông tây, nam bắc, thiên đàng địa ngục gì cả. Chỉ có một hành tinh như tỷ,ức hành tinh khác trong một vũ trụ không ai biết từ đâu đến. Đừng để những hoang tưởng thống trị tư tưởng và hành động của ta. Don't believe in your own lies!

Thus Spoke Wissai
canngon.blogspot.com

Wednesday, December 24, 2014

Religion Without God by T. M. Luhrmann

THIS Christmas our family will go to church. The service is held in a beautiful old church in the charming town of Walpole, N.H., just over the border from Vermont. The Lord’s Prayer hangs on the wall behind the sanctuary. A lectern rises above the nave to let the pastor look down on his flock. The pews and the side stalls have the stern, pure lineaments suited to the Colonial congregation that once came to church to face God. 
Except that this church is Unitarian. Unitarianism emerged in early modern Europe from those who rejected a Trinitarian theology in preference for the doctrine that God was one. By the 19th century, however, the Unitarian church had become a place for intellectuals who were skeptical of belief claims but who wanted to hang on to faith in some manner. Charles Darwin, for example, turned to Unitarians as he struggled with his growing doubt. My mother is the daughter of a Baptist pastor and the black sheep, theologically speaking, of her family. She wants to go to church, but she is not quite sure whether she wants God. The modern Unitarian Universalist Association’s statement of principles does not mention God at all. 
As it happens, this kind of God-neutral faith is growing rapidly, in many cases with even less role for God than among Unitarians. Atheist services have sprung up around the country, even in the Bible Belt.
Many of them are connected to Sunday Assembly, which was founded in Britain by two comedians, Sanderson Jones and Pippa Evans. They are avowed atheists. Yet they have created a movement that draws thousands of people to events with music, sermons, readings, reflections and (to judge by photos) even the waving of upraised hands. There are nearly 200 Sunday Assembly gatherings worldwide. A gathering in Los Angeles last year attracted hundreds of participants. 
How do we understand this impulse to hold a “church” service despite a hesitant or even nonexistent faith? Part of the answer is surely the quest for community. That’s what Mr. Jones told The Associated Press: “Singing awesome songs, hearing interesting talks, thinking about improving yourself and helping other people — and doing that in a community with wonderful relationships. Which part of that is not to like?”
Another part of the answer is that rituals change the way we pay attention as much as — perhaps more than — they express belief. In “The Archetypal Actions of Ritual,” two anthropologists, Caroline Humphrey and James Laidlaw, go so far as to argue that ritual isn’t about expressing religious commitment at all, but about doing something in a way that marks the moment as different from the everyday and forces you to see it as important. Their point is that performing a ritual focuses your attention on some moment and deems it worthy of respect. 
In Britain, where the rate of atheism is much higher than in the United States, organizations have now sprung up to mark life passages for those who consider themselves to be nonbelievers. The anthropologist Matthew Engelke spent much of 2011 with the British Humanist Association, the country’s pre-eminent nonreligious organization, with a membership of over 12,000. The evolutionary biologist Richard Dawkins, a prominent atheist, is a member. The association sponsors a good deal of anti-religious political activity. They want to stop faith-based schools from receiving state funding and to remove the rights of Church of England bishops to sit in the House of Lords. They also perform funerals, weddings and namings. In 2011, members conducted 9,000 of these rituals. Ceremony does something for people independent of their theological views. 
Moreover, these rituals work, if by “work” we mean that they change people’s sense of their lives. It turns out that saying that you are grateful makes you feel grateful. Saying that you are thankful makes you feel thankful. To a world so familiar with the general unreliability of language, that may seem strange. But it is true. 
In a study in which undergraduates were assigned to write weekly either about things they were grateful or thankful for; hassles; or “events or circumstances that affected you in the past week,” those who wrote about gratitude felt better about their lives as a whole, and were more optimistic about the coming week. There have now been many such studies.
Religion is fundamentally a practice that helps people to look at the world as it is and yet to experience it — to some extent, in some way — as it should be. Much of what people actually do in church — finding fellowship, celebrating birth and marriage, remembering those we have lost, affirming the values we cherish — can be accomplished with a sense of God as metaphor, as story, or even without any mention of God at all. 
Yet religion without God may be more poignant. Atheists trust in human relations, not supernatural ones, and humans are not so good at delivering the world as it should be. Perhaps that is why we are moved by Christmas carols, which conjure up the world as it can be and not the world we know.
May the spirit of Christmas be with you, however you understand what that means.
T. M. Luhrmann, a contributing opinion writer, is a professor of anthropology at Stanford University. 

The power of truths

Những lời chị(?) vananh lý luận đúng vì duy lý. Tuy nhiên, tôi xin đưa ra vài nhận xét:

1. Tôi không biết ông Góp Gió có giả vờ chống cộng hay không, nhưng tôi không nghĩ là ông ta xuyên tạc lịch sử. Vì nếu ông có làm thế, thì những điều ông viết đã bị phản biện hùng hồn rồi. 
2. Nhóm Giao Điểm có lải nhải thật và có vẻ thân, bảo vệ quyền lợi và quan điểm của nhóm người có quyền lực ở Việt Nam. Tuy nhiên, những dữ kiện họ đưa ra trên diễn dàn và công luận về bản chất của đạo Ca Tô La Mã và hành động dùng đạo như một phương tiện để xâm chiếm đất đai và thống trị tư tưởng, thì không thể phủ nhận được.
3. Viết ra thì coi có vẻ dạy đời, thuyết pháp, nhưng đối với sự thật, chúng ta không thể giấu giếm hoặc đấu đá được. Sự thật trước sau vẫn là sự thật. Chinh trị và tôn giáo không màng đến sự thật mà chỉ lo về, củng cố, và bành trướng quyền lợi và quyền lực. 
4. Muốn biết sự thật phải có tâm hồn triết và một quan điểm là ta chỉ có thể hiểu được sự suy tư của những ai bằng hoặc kém hơn ta. Những ai hơn ta xa thì họ nên là một cảm hứng dể ta cố gắng đi lên, chớ không phải để ta ganh ghét, mạ lỵ, móc lò, mỉa mai rẻ tiền hạ cấp. 
5. Một thông điệp của Christmas là tình thương. Một bản năng chúng ta cần giử lấy là thương yêu đồng loại. Là người Việt với nhau, chúng ta phải đoàn kết chống lại kẻ thù thật của chúng ta là Tàu. Chúng ta không nên vì dị biệt quan điểm chinh trị và tôn giáo mà đánh phá nhau. Làm thế là mắc mưu Tàu.
6. Chúc đồng bào an lạc và đoàn kết chống Tàu.

Anthology on World Religions, a Book Review

THE NORTON ANTHOLOGY OF WORLD RELIGIONS
Volume II: Judaism, Christianity, Islam
Edited by Jack Miles, David Biale, Lawrence S. Cunningham and Jane Dammen McAuliffe
Illustrated. 1,991 pp. W. W. Norton & Company. Sold together with “Volume I: Hinduism, Buddhism, Daoism”; $100 for the set.

At a time when religious faith is coming under intense scrutiny, “The Norton Anthology of World Religions” is presenting a documentary history of six major faiths with sufficient editorial explanation to make their major texts intelligible across the barriers of time and space. This second volume in the series is a textual overview of the three monotheisms — Judaism, Christianity and Islam — from the early scriptures to contemporary writings. It is presented as a journey of exploration, but any reader who hopes to emerge from this literary excursion with a clear-cut understanding of these religions will be disappointed — and that is the great strength of this book. 

First, the selected Jewish writings show that contrary to some popular assumptions, religion does not offer unsustainable certainty. The biblical story of the binding of Isaac leaves us with hard questions about Abraham’s God, and later, when Moses asks this baffling deity for his name, he simply answers: “Ehyeh-Asher-Ehyeh”, which can be roughly translated: “Never mind who I am!” The Book of Job finds no answer to the problem of human suffering, and Ecclesiastes dismisses human life as “utter futility.” This bleak honesty finds its ultimate expression in Elie Wiesel’s proclamation of the death of God in Auschwitz.

At its best, religion helps people to live creatively and kindly with the inescapable sorrow and perplexity of human existence. Jack Miles, the general editor of the series, compares faith to the human propensity to “play,” a disciplined make-believe that leads to ekstasis, a “stepping outside” of normal perception, which, when translated into action, has also helped to develop law, commerce, art and science. Today, believers and nonbelievers alike tend to read Scripture with a dogged literalness, but in the premodern period traditional exegesis in all three monotheisms was a form of intense creativity.

Thus the Talmudic rabbis developed an inventive form of exegesis that they called midrash (from darash: “to investigate”). They imagined Moses returning to earth in the second century B.C. as a yeshiva boy and, to his consternation, finding that he could not understand a word of Rabbi Akiba’s explication of his own Torah: “Matters that had not been disclosed to Moses were disclosed to Rabbi Akiba and his colleagues.” Sinai had been just the beginning. Revelation was an ongoing process and would continue every time a Jew confronted the sacred text; it was the responsibility of each generation to continue the process. 

Scripture did not, therefore, imprison the faithful in outmoded habits of thought. In his selection of Christian texts, Lawrence S. Cunningham hints that some of the Gospel stories may also be a form of inventive midrash that drew on texts from the Hebrew Bible, but unfortunately he does not spell this out clearly to the reader. To counter our modern literalistic mind-set, it would have been helpful if he had also included Origen’s ruling that it was impossible to revere the Bible unless it was interpreted figuratively, and Augustine’s insistence that if the plain meaning of Scripture clashed with reliable scientific discovery, the interpreter must respect the integrity of science. 

In the same way, the Quran was never read by itself but always in the context of an immense and intricate net of commentary that developed over the centuries — mystical, philosophical, legal and logical. The Arabic quran means “recitation,” and, Jane Dammen McAuliffe explains, the physical text was always secondary to its oral performance in the mosque. The beauty of the chant was an essential part of its meaning, enabling a Muslim to feel “bathed” in the blessing (baraka) of God’s verbal presence. God himself had insisted that the Quranic message must be understood as a whole and explicitly warned Muslims against drawing partial conclusions from the text. A far cry from the two British jihadis who ordered “Islam for Dummies” from Amazon when they traveled to Syria last May. 

The habit of regarding the Bible as historically accurate dates only to the Protestant Reformation; that outlook has since passed to the Muslim world. In a 2003 essay, the South African scholar Ebrahim Moosa complained that the practice of reading the Quran like “an engineering manual” had created a “text fundamentalism” that distorted its message. The appearance of the printed page, an image of precision and exactitude, also symbolized the developing scientific and commercial outlook, and has, perhaps, helped to give birth to a distinctively “modern” view of religion as logical, unmediated and objective. But like art, the truths of faith rely on intuition rather than logic. Cunningham’s account of the development of the doctrine of Christ’s incarnation relies wholly on official conciliar documents that sound arbitrary and unconvincing; it would have been more illuminating to cite the writings of Maximus the Confessor, whose work is little known in the West but whose mystical, imaginative and humanitarian insights brought a peaceful resolution to these bitter theological-political disputes.

At a time when religion is often regarded as inherently violent, the anthology reminds us that it has also been a force for peace. The insights of Dorothy Day, Dietrich Bonhoeffer, Martin Luther King Jr. and Desmond Tutu all show that a passion for justice, nonviolence and integrity have been just as important in the history of Christianity as any Crusade. This anthology will also challenge those who believe that Islam is irredeemably intolerant and fanatical. The classical account of the prophet’s ascension to heaven, the mythical paradigm of authentic Muslim spirituality, is also a story of pluralism, since the prophets of all three monotheisms greet one another as brothers and listen respectfully to each other’s insights. Hadiths record the prophet telling Muslims not to fight jihad but to stay home and care for their parents and to follow stringently the Jews and Christians, their predecessors in faith. 

But, alas, religiously articulated violence is now a fact of life. McAuliffe includes the work of Sayyid Qutb, one of the Muslim thinkers responsible for the modern enthusiasm for jihad and Osama bin Laden’s declaration of war on the “Judaeo-Crusader alliance.” But when we also read Malcolm X explaining that his experience of the inclusiveness of the hajj inspired him to renounce his former racism; Fethullah Gülen, who insists that tolerance, forgiveness and love are central to Islam; and Tariq Ramadan, who instructs Western Muslims to embrace democracy, we gain a wider perspective. Unfortunately the Jewish and Christian editors have not included their own perpetrators of violence and intolerance in the anthology, leaving the reader, perhaps, with the misleading impression that Islam alone is guilty of this abuse of faith, even though Rabbi Meir Kahane and the Reconstructionist Gary North are also part of our modern story. 
Socrates taught his disciples that a truly rational person understood how little he knew. This book will unsettle some current certainties about the nature of faith and, in so doing, may help its readers to arrive at a more nuanced and accurate perception of our predicament in this dangerously polarized world. 

Karen Armstrong’s latest book, “Fields of Blood: Religion and the History of Violence,” was published in October.

Wissai

The Subtle Sensations of Faith by David Brooks of NYT

Continue reading the main storyShare This Page

With Hanukkah coming to an end, Christmas days away, and people taking time off work, we are in a season of quickened faith. When you watch people exercise that faith, whether lighting candles or attending Midnight Mass, the first thing you see is how surprising it is. You’d think faith would be a simple holding of belief, or a confidence in things unseen, but, in real life, faith is unpredictable and ever-changing.

It begins, for many people, with an elusive experience of wonder and mystery. The best modern book on belief is “My Bright Abyss” by my Yale colleague, Christian Wiman. In it, he writes, “When I hear people say they have no religious impulse whatsoever ... I always want to respond: Really? You have never felt overwhelmed by, and in some way inadequate to, an experience in your life, have never felt something in yourself staking a claim beyond yourself, some wordless mystery straining through word to reach you? Never?

Most believers seem to have had these magical moments of wonder and clearest consciousness, which suggested a dimension of existence beyond the everyday. Maybe it happened during childbirth, with music, in nature, in love or pain, or during a moment of overwhelming gratitude and exaltation.

These glimmering experiences are not in themselves faith, but they are the seed of faith. As Wiman writes, “Religion is not made of these moments; religion is the means of making these moments part of your life rather than merely radical intrusions so foreign and perhaps even fearsome that you can’t even acknowledge their existence afterward. Religion is what you do with these moments of over-mastery in your life.”

These moments provide an intimation of ethical perfection and merciful love. They arouse a longing within many people to integrate that glimpsed eternal goodness into their practical lives. This longing is faith. It’s not one emotion because it encompasses so many emotions. It’s not one idea because it contains contradictory ideas. It’s a state of motivation, a desire to reunite with that glimpsed moral beauty and incorporate it into everyday living.

It’s a hard process. After the transcendent glimpses, people forget. Their spirits go dry and they doubt anything ever happened. But believers try, as Rabbi Abraham Joshua Heschel put it, to stay faithful to those events. They assent to some spiritual element they still sense planted in themselves.

The process of faith, of bringing moments of intense inward understanding into the ballyhoo of life, seems to involve a lot of reading and talking — as people try to make sense of who God is and how holiness should be lived out. Even if you tell people you are merely writing a column on faith, they begin recommending books to you by the dozen. Religion may begin with experiences beyond reason, but faith relies on reason.

In his famous fourth footnote in “Halakhic Man,” Rabbi Joseph Soloveitchik writes, “The individual who frees himself from the rational principle and who casts off the yoke of objective thought will in the end turn destructive and lay waste the entire created order. Therefore, it is preferable that religion should ally itself with the forces of clear, logical cognition, as uniquely exemplified in the scientific method, even though at times the two might clash with one another.”

Or as Wiman puts it more elegantly: “Faith cannot save you from the claims of reason, except insofar as it preserves and protects that wonderful, terrible time when reason, if only for a moment, lost its claim on you.”

All this discerning and talking leads to the main business of faith: living attentively every day. The faithful are trying to live in ways their creator loves. They are trying to turn moments of spontaneous consciousness into an ethos of strict conscience. They are using effervescent sensations of holiness to inspire concrete habits, moral practices and practical ways of living well.

Marx thought that religion was the opiate of the masses, but Soloveitchik argues that, on the contrary, this business of living out a faith is complex and arduous: “The pangs of searching and groping, the tortures of spiritual crises and exhausting treks of the soul purify and sanctify man, cleanse his thoughts, and purge them of the husks of superficiality and the dross of vulgarity. Out of these torments there emerges a new understanding of the world, a powerful spiritual enthusiasm that shakes the very foundations of man’s existence.”

Insecure believers sometimes cling to a rigid and simplistic faith. But confident believers are willing to face their dry spells, doubts, and evolution. Faith as practiced by such people is change. It is restless, growing. It’s not right and wrong that changes, but their spiritual state and their daily practice. As the longings grow richer, life does, too. As Wiman notes, “To be truly alive is to feel one’s ultimate existence within one’s daily existence.”