Thursday, December 17, 2009

Tình Trạng mơ hồ có tính toán tại Biền Đông

Tình trạng mơ hồ có tính toán tại Biển Đông
Peter J Brown, Asia Times Online, ngày 08/12/2009

Nguồn: http://www.atimes. com/atimes/ Southeast_ Asia/KL08Ae01. html

Ngay lúc một nhóm chuyên gia bay đến Hà Nội hồi tháng trước để dự hội thảo lần đầu tiên qui tụ nhiều nước có tuyên bố chủ quyền chồng lấn ở Biển Đông, tàu giám hộ đánh cá lớn nhất Trung Quốc, Ngư Chính 311, đã thả neo tại Đảo Vĩnh Hưng (tức Đảo Phú Lâm – người dịch) thuộc quần đảo mà Bắc Kinh gọi là Tây Sa (tức Hoàng Sa – người dịch). Đó là hành động khởi đầu cho chuyến tuần tra dài ngày của Trung Quốc tại Biển Đông, kể từ căn cứ hải quân Tam Á trên Đảo Hải Nam.

Trung Quốc khẳng định chủ quyền nhiều nơi trên Biển Đông, như quần đảo Nam Sa, Tây Sa và Trung Sa, những nguyên đơn khác – gồm Việt Nam, Malaysia, Singapore, Indonesia, Brunei và Philippines – cũng đang tranh chấp chủ quyền trên các nhóm đảo và những đảo riêng lẻ. Họ gọi bằng các tên khác nhau chẳng hạn Quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa, Bãi ngầm Scarborough và Macclesfield, chỉ đơn cử một vài trường hợp.

Bằng chứng về hoạt động bành trướng của Trung Quốc trên Biển Đông có thể xác định tại những điểm khống chế mặt bằng khó hiểu, chẳng hạn Đảo Phú Lâm thuộc Hoàng Sa, nơi Trung Quốc liên tục mở rộng và cải thiện đường băng, cũng như Bãi Vành Khăn xa xôi – khoảng 150 dặm về hướng Tây của Philippines, nơi Trung Quốc lập nên nhiều công trình xây dựng khác nhau. Láng giềng của Trung Quốc xem tiến trình này là hoạt động bành trướng và thậm chí thù địch, tuy đã cùng ký vào Tuyên bố chung về cách Ứng xử của các Bên trên Biển Đông năm 2002.

Theo một số chuyên gia an ninh, mục tiêu cuối cùng của Trung Quốc không đơn thuần việc xây dựng vùng kinh tế đặc quyền rộng lớn (EEZ – Exclusive Economic Zone), mở rộng xuống tận phía Nam nơi Quần đảo Natuna giàu khí đốt mà Indonesia đã khẳng định chủ quyền. Họ cho rằng Trung Quốc muốn kiểm soát Biển Đông như một phần trong kế hoạch xây dựng lực lượng hải quân hùng mạnh hơn, với hạm đội tàu ngầm tên lửa đạn đạo hạt nhân (SSBN – nuclear ballistic missile submarine), trên những hải tuyến mở rộng từ Thái Bình Dương cho đến Ấn Độ Dương. Biển Đông là hải tuyến nhộn nhịp đứng hàng thứ hai thế giới, là cửa ngõ để Trung Quốc nhập khẩu dầu từ Vịnh Péc-xích cùng tài nguyên thiên nhiên từ Châu Phi.

“Các chiến đoàn hàng không mẫu hạm đầu tiên của Trung Quốc đặt căn cứ trên Đảo Hải Nam, và chúng sẽ tuần tra những tuyến vận chuyển tài nguyên này. Theo lãnh đạo chính trị Trung Quốc, kiểm soát Biển Đông là một mục tiêu then chốt nhằm đảm bảo sự tồn vong về kinh tế cũng như chính trị cho nền cai trị độc tài của Đảng Cộng sản,” Richard Fisher, học giả cao cấp thuộc Trung tâm Đánh giá và Chiến lược Quốc tế ở Washington, phát biểu.

Tuy nhiên, ông cho rằng Hoa Kỳ, Nhật Bản, Australia và nhiều nước thuộc Hiệp hội các Quốc gia Đông Nam Á (ASEAN) vẫn đang cản đường Trung Quốc.


“[Trung Quốc muốn] biến Biển Đông thành lãnh hải được bảo vệ sát sao cho hoạt động SSBN cho đến khi Đài Loan có thể cung cấp căn cứ tốt hơn cho những hoạt động SSBN,” Fisher nhận định. “Trung Quốc có thể đặt phân nửa số tên lửa hạt nhân trên các SSBN, tức họ sẽ dừng lại chỉ sau khi đã áp đặt được hình thức quản lý tương lai cho Biển Đông.” Hành động tăng cường sự hiện diện trên biển của Trung Quốc đồng nghĩa với việc Cục Quản lý Nhà nước về Tài nguyên Biển (SOA – State Oceanic Administration) và Cơ quan Giám sát Đường biển Trung Quốc (CMS – China Maritime Surveillance) muốn rằng ngư dân và tàu nghiên cứu đại dương di chuyển trên Biển Đông của các quốc gia khác trong vùng sẽ ngày càng phải giáp mặt nhiều hơn những tàu lớn hơn và tối tân hơn của Hải quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLAN), trong đó có tàu Ngư Chính 311.

Biến cố hôm 16/03 chứng tỏ Bắc Kinh ngày càng tỏ ra sẵn sàng ra lệnh cho các tàu không thuộc PLAN, gồm những tàu thuộc hải đoàn SOA và CMS, thi hành các hành động vũ lực tại quần đảo Trường Sa – nhằm làm nhục những nước láng giềng, đặc biệt là Philippines. Sau khi tàu do thám USNS Impeccable của Hoa Kỳ bị tàu Trung Quốc quấy rối hôm 08/03, Trung Quốc đã triển khai cái họ gọi là tàu ngư chính (tuần tra ngư thuyền) – chứ không phải tàu chiến – nhằm bảo vệ quyền lợi của họ trên Biển Đông.

“Trung Quốc thiết tha muốn biến ý đồ kiểm soát Biển Đông thành một hành động gìn giữ trật tự mang tính đối đầu, trong khi Việt Nam, Philippines và các quốc gia khác về cơ bản chẳng làm gì cả,” Fisher phát biểu. “Trao cho cơ quan không thuộc PLAN những tàu lớn hơn cùng hỏa lực mạnh hơn có thể là một nỗ lực quân sự hóa mang tính giảm nhẹ, nhưng tác động gây bất ổn thì vẫn như nhau.”

Tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông thường phát sinh xung đột, trong đó có cuộc đụng độ giữa tàu hải quân Trung Quốc và Việt Nam năm 1988 ở Bãi Đá Gạc Ma thuộc Quần đảo Trường Sa. Phiên họp chung hồi tháng trước tại Hà Nội, do Học viện Ngoại giao cùng Hội Luật gia Việt Nam đồng tổ chức, đã đi đến các hứa hẹn khởi động cuộc đối thoại đa phương về nhiều tuyên bố chủ quyền chồng lấn chưa được giải quyết trong khu vực.

“Tuy trong quá khứ Trung Quốc luôn cương quyết về những giải pháp song phương, song chẳng đạt được tiến bộ nào vì hầu hết tranh chấp đều cần sự nhượng bộ từ nhiều phía. Mục tiêu hội thảo là nhằm xây dựng lòng tin qua hai phiên thảo luận sơ bộ và không ràng buộc, đồng thời một tín hiệu tốt là các học giả Trung Quốc đã tham dự hội nghị vì điều này sẽ phản ánh mức độ chấp nhận nào đó bên phía Trung Quốc về cách tiếp cận đa phương nhằm gỡ rối xung đột,” Dutton phát biểu.

Theo một trong những người tham dự, Carlyle Thayer, giáo sư chính trị học tại Đại học New South Wales, Học viện Quốc phòng Australia, chẳng có phái đoàn quốc gia nào tham dự, các đại diện Trung Quốc được hoan nghênh chỉ đến từ trường đại học và tổ chức nghiên cứu chính sách (think tank). “Cuộc họp được gọi là hội thảo, chứ không phải hội nghị, nhằm tránh ấn tượng hy vọng rằng một loạt các kết luận dưới dạng một nghị quyết hay một tuyên bố sẽ được ban hành,” Thayer nhận định.

Sự kiện đã thành công trong việc xới lên những quan ngại trong khu vực về diễn biến Biển Đông, nơi cho là đang tàng trữ rất nhiều dầu khí, được “các đại biểu nhấn mạnh là đang chuyển biến hoặc có tiềm năng xấu,” Thayer phát biểu. “Đã nổi lên sự đồng thuận cho rằng một đề xuất phối hợp phát triển lâu dài phải được phục hồi để các nước tham gia tranh chấp xem xét.”

Bản đồ ngớ ngẩn

Thayer nhận định, bên cạnh sự kiện “chẳng có ai đại diện cho Trung Quốc,” quan trọng hơn có lẽ là “bản đồ chín đường đứt đoạn” do một học giả Trung Quốc trình bày, “hiện đang gây tranh luận”. Năm 1947, Chính phủ Tưởng Giới Thạch đưa ra tuyên bố Biển Đông với một bản đồ có 11 đường đứt đoạn.

Bản đồ này được Cộng sản Trung Quốc thừa nhận lúc họ lên nắm quyền và sau đó Thủ tướng Chu Ân Lai xóa đi hai đường trong Vịnh Bắc Bộ, giảm 11 đoạn về chín. Bản đồ không chính thức chứa chín đường đứt đoạn đã được lưu hành từ lâu. Các quan chức trong khu vực không thể yêu cầu Trung Quốc giải thích cơ sở nào đã tạo ra những đường đứt đoạn này và diện tích khu vực mà họ khẳng định chủ quyền, theo Thayer.

“Học giả Trung Quốc nói rõ rằng bản đồ Biển Đông chính thức có chứa chín đường đứt đoạn, thể hiện phạm vi mở rộng tối đa của những tuyên bố chủ quyền trong lịch sử của họ về khu vực này. Chuyên gia Trung Quốc lưu ý rằng vấn đề này có thể được thảo luận thêm,” Thayer cho hay. “Chẳng hạn, một học giả Trung Quốc đề nghị, nếu các nước khẳng định chủ quyền trên thềm lục địa mở rộng rút lại những khẳng định đó, một số khu vực bên trong đường đứt đoạn có thể tuân theo việc phát triển chung.”

Đề xuất này gắn liền với bản đăng ký thềm lục địa mở rộng do Việt Nam và Malaysia đệ trình hồi đầu năm theo thời hạn mà Liên Hiệp Quốc đã đề ra. Hai nước đăng ký chung các khu vực phía Nam, trong khi Việt Nam trình riêng bản đăng ký thềm lục địa mở rộng ở phía Bắc.

“Trung Quốc đã gửi công hàm phản đối kèm theo bản đồ chín đường đứt đoạn nhằm chỉ ra khu vực mà họ bảo là thuộc về Trung Quốc. Có vẻ đây là lần đầu tiên Chính phủ Trung Quốc đệ trình bản đồ này,” Thayer cho biết. “Trung Quốc đang cố tình theo đuổi chính sách mơ hồ có tính toán trong vấn đề này. Họ đang trì hoãn bất kỳ hòa giải nào về những tuyên bố chủ quyền lãnh hải gây tranh chấp cho đến lúc thích hợp với Bắc Kinh.”

Hiện đã có thảo luận về một hội thảo Biển Đông lần thứ hai tại Hà Nội vào giữa năm 2010. Dutton xác định một số đề mục có thể thảo luận. “Một bước đi tích cực là tổ chức diễn đàn đa phương mang tầm khu vực nhằm thảo luận nhiều dự án đa phương khả dĩ, có thể nghiên cứu phạm vi các trữ lượng hydrocarbon dưới Biển Đông,” Dutton phát biểu.

“Bước đi tích cực khác có thể bao gồm phát triển khuôn khổ quản lý đa phương về tài nguyên sinh vật, cùng một tổ chức mang tầm khu vực nhằm điều phối hoạt động đánh cá bền vững cho tất cả các bên liên quan, dựa trên hiệp ước cấp phát tổng lượng đánh bắt cho phép đối với những bên khác nhau. Các bước đi như thế sẽ giải quyết được một số thách thức ít rắc rối hơn, trong lúc tạm thời hoãn lại những vấn đề khó khăn liên quan đến chủ quyền,” ông nói.


Tuyên bố thành kiến

Dutton lưu ý rằng tranh luận bên trong Trung Quốc luôn khăng khăng về bản chất xác thực của các khẳng định chủ quyền và quyền tài phán nhà nước duyên hải của họ trên Biển Đông. Ngoài những vấn đề khác, rất có thể ở đây Trung Quốc sẽ thiên về giải pháp chính trị, thay vì giải pháp áp dụng một khuôn khổ pháp lý mà có thể phương hại đến các tuyên bố của họ, ông nhận định.

“Luật pháp bên trong Trung Quốc đã khẳng định chủ quyền trên mọi hòn đảo thuộc Biển Đông đồng thời còn khẳng định những lãnh hải và EEZ phát xuất từ các tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của họ. Tuy nhiên, Trung Quốc có thể hưởng lợi nếu duy trì tình trạng mơ hồ về bản chất xác thực của những khẳng định pháp lý Biển Đông của họ,” Dutton phát biểu.

“Điều vô cùng quan trọng là việc hòa giải các tuyên bố của Trung Quốc trên Biển Đông không được áp dụng biện pháp pháp lý mà có thể ảnh hưởng đến những khẳng định chủ quyền của họ đối với Nhật Bản trên Biển Hoa Đông. Như vậy, từ quan điểm Trung Quốc, khuôn khổ pháp lý nhằm giải quyết các tranh chấp Biển Đông phải được triển khai sao cho không được phương hại đến những tuyên bố chủ quyền trên Biển Hoa Đông của họ.”

Dù có hay không khuôn khổ pháp lý, Thayer tin rằng Trung Quốc sẽ theo đuổi hành động gây chia rẽ các nước trong khu vực và nhắm vào những thỏa thuận song phương.

“Trung Quốc hiện đã bảo 10 thành viên thuộc Hiệp hội các Quốc gia Đông Nam Á rằng họ cần phải làm việc với nhau trước khi tiếp cận Trung Quốc để thảo luận về Biển Đông. Một số nước ASEAN cho rằng việc đạt được sự đồng thuận trong 10 quốc gia ASEAN sẽ gặp khó khăn, đồng thời một khối duy nhất chỉ tạo ra xích mích trong lúc đàm phán với Trung Quốc,” Thayer cho hay.

Tiếp sau hội thảo gần đây ở Hà Nội sẽ là vòng thảo luận khác về Biển Đông vào ngày 16/12. Vòng kế tiếp được gọi là những thảo luận về Thỏa thuận Tư vấn Quân sự Hàng hải (MMCA – Military Maritime Consultative Agreement) gồm các phái đoàn đến từ Trung Quốc và Hoa Kỳ. Cuộc họp sẽ diễn ra tại Trung tâm Nghiên cứu An ninh Châu Á – Thái Bình Dương ở Honolulu, Hawaii.

“Về cơ bản, Hội nghị Việt Nam là “bản nhạc thứ hai” nhằm thảo luận một số vấn đề, trong khi MMCA lại là “bản thứ nhất” về đối thoại quân-sự-với-quân-sự,” Dutton nhận định. “Hội nghị Việt Nam sẽ không tác động đến MMCA, vì vấn đề thảo luận khác nhau về cơ bản. Đại biểu tham dự Hội nghị Việt Nam đã thảo luận về vấn đề chủ quyền và quyền tài phán quốc gia, trong khi thảo luận của MMCA sẽ tập trung vào quyền tự do đi lại và việc sử dụng quân sự trên vùng biển ngoài bờ Trung Quốc.”

Thayer lưu ý rằng Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội đã không gửi quan sát viên ngoại giao của mình đến dự hội thảo, như vậy Hoa Kỳ đã đứng xa các tranh chấp chủ quyền và lãnh thổ trên Biển Đông. “Phiên họp MMCA kế tiếp có thể ngăn chặn hành động đối đầu trên biển, chẳng hạn vụ liên quan đến tàu USNS Impeccable. Nhưng ‘Thỏa thuận về Đối đầu trên Biển’ có thể phải mất từ một năm trở lên mới được ký kết,” Thayer phát biểu.

Thayer đề cập đến chuyến viếng thăm Hoa Kỳ hồi tháng 10 của Tướng Xu Caihou, Phó Chủ tịch Quân Ủy Trung ương. Tướng Xu xác định bốn trở ngại cho mối quan hệ quân sự Hoa Kỳ – Trung Quốc lành mạnh và ổn định, bắt đầu là Đài Loan, ông kêu gọi Hoa Kỳ chấm dứt hoạt động xâm nhập EEZ trên vùng biển Trung Quốc bằng máy bay quân sự và tàu thủy.

“Mục tiêu chính của Trung Quốc là khiến Hoa Kỳ giảm bớt, nếu không nói là chấm dứt, những hoạt động giám sát ven miền duyên hải Trung Quốc và đặc biệt là căn cứ hải quân trên Đảo Hải Nam,” Thayer nhận định.

Bên cạnh yêu cầu của Tướng Xu, Fisher còn cho hay một vị tướng PLA vừa nghỉ hưu đã công khai kêu gọi Trung Quốc gia tăng mạnh mẽ việc triển khai lực lượng quân sự của họ trên Biển Đông đồng thời xây dựng một căn cứ không quân trên Bãi Vành Khăn thuộc Quần đảo Trường Sa.

“Ngoài vấn đề chỉ cách xa đảo Palawan của Philippines 200 dặm, nó sẽ mở rộng phạm vi kiểm soát của PLA đến tận Eo biển Palawan, một hải tuyến thương mại sống còn đối với Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan,” Fisher phát biểu, mới đây ông đã viết một bài về vấn đề này. “Căn cứ không quân trên Bãi Vành Khăn sẽ tạo ra một thách thức an ninh ở cấp rất cao khiến Washington không thể bỏ qua.”

Các hòn đảo thuộc Đài Loan trên Biển Đông còn làm cho vấn đề càng phức tạp hơn. “Còn có những đảo nhỏ hơn sát với Hải Nam do Đài Loan chiếm giữ. Bắc Kinh có thể viện dẫn một số lý do, từ hoạt động quân sự đe dọa nhắm vào cơ sở hạt nhân trên Hải Nam, cho đến tham vọng tạo ra tình trạng bất ổn tại Đài Loan, để xâm chiếm chúng,” Fisher cho hay.

“Nhờ đầu tư cả chục năm vào lực lượng lính thủy đánh bộ, PLA có thể dễ dành đánh chiếm những hòn đảo này. Ngoài việc từ lâu thừa nhận chính sách ‘Một Trung Quốc’ của Bắc Kinh, rất khó xảy ra khả năng bất kỳ quốc gia Châu Á nào sẽ phản ứng theo cách bảo vệ quyền lợi to lớn hơn của Trung Quốc.”

Biển Đông và ngay cả Đài Loan đã không còn là tầm quan trọng chiến lược đối với Hoa Kỳ như trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh. Nhưng Trung Quốc không nên xem lập trường ngày càng “vô tư” này là hiển nhiên. Chiến lược của Hoa Kỳ có thể sẽ chuyển biến, gia tăng theo hoạt động quân sự của Trung Quốc bên trong khu vực. Đồng thời vẫn còn quá sớm nếu cho rằng hội thảo Hà Nội đặc biệt mở ra một chương mới quan trọng về cách giải quyết của Trung Quốc với các nước láng giềng.

“Việc tiếp tục thể hiện thái độ trung lập của Hoa Kỳ sẽ chỉ phục vụ cho việc đẩy nhanh đến ngày Trung Quốc thành kẻ bá quyền phi dân chủ trong khu vực, với khả năng sử dụng những áp lực kinh tế và quân sự to lớn nhằm buộc các nước trong vùng tuân theo ý muốn của họ,” Fisher phát biểu.


Peter J Brown là một nhà văn tự do sống ở tiểu bang Maine – Hoa Kỳ.


BVN dịch

http://bauxitevietn am.info/c/ 20860.html

China, an evil and enduring empire

China, an evil and enduring empire

This is a work in progress. I will refine it as I go along. Meanwhile
I'm sharing with you my rudimentary thoughts in a form of brief notes.
I need to write them while they're fresh. My memory is not what it
used to be.

All inputs are welcome.

1. While empires come and go--- most lasted on the average for 250-500
years (Roman Empire sputtered along and finally collapsed when the
Turks seized Constantinople in mid 15th century---, China has proven to
be the exception to the rule. It is an empire which has lasted for two
thousand years and now finds itself poised to expand its territory
after a respite for about two hundred years.

2. Causes of longevity:

2.1. Unity of culture through imposition of unifying system of
thoughts such as Confucianism, Yin and Yang.

2.2. Unity of language through a writing system. Now Mandarin is a
required dialect throughout the empire.

2.3. Ferocious policy of assimilation. A distinct feature. While other
conquering peoples sometimes looked down on the conquered races and
frowned upon miscegenation, the Han Chinese have actively promoted
assimilation.

2.4. High level of civilization

Conquered peoples were comparatively backward and lacked the ferocious
will to resist except the Koreans and the Vuetnamese.

2.5. Unquenchable desire to live. Like the Jews, but of course far
more numerous, the Chinese have a zest for life. They want to live and
at any price. They will eat anything that is edible, including dirt
(for minerals) and human flesh. Cannibalism is common in China in
times of economic hardships.

2.6. Ruthlessness in preserving empire.
A people who routinely practice cannibalism to survive will stop at
nothing to protect itself. Due to its size and its long history of
fragmenation and reunification, central governments in China are known
for ruthlessness in enforcing their will. The massacre of Tiananmen
Square was nothing in the eyes of rulers. Respect for human life as a
cardinal rule does not exist in the mindset of the Chinese. That's why
I call it an evil empire. Note the lax standards in their food
industry. The toilets in Chinese restaurants are notoriously filthy.
Profit is the primary motive. The hell with welfare of the customers.
Fake medicine is not unheard of. Environmental and ecological concerns
are brushed aside. Living for today, who cares about tomorrow. Me
first, screw everybody else. Survival is the key and at any price. No
price is too high. Survival of individuals at the individual level.
Survival of the ruling clique in the name of the State as a ruling
mechanism. It is the mindset grounded on the principle of naked
survival, pressured by overpopulation. Pragmatism rules the Chinese,
not principles or high ideals. Note on how they trade and conduct
themselves on foreign affairs. Profits and self-interests are their
paramount concerns, not niceties like respect for human rights because
they themselves have never respected human lives, let alone human
rights. When China rules Vietnam this time, the French and the
American brutality on the batlle fields will be seen as benign
compared to the Chinese brutal, merciless suppression of us. Look at
how they are treating the Uighurs in Xinjiang and be prepared.

3. Plan of expansion

North Korea and Vietnam are already satellite states. North Korea is hard to
swallow because of the nuclear weapons and missiles the North Koreans
possess. Besides, the U. S. which maintains troops in the South might
pose a problem. So the logical prey is Vietnam which is weak under the
inept "leadership" of the VC. China is now exploring oil close to the
shores of Vietnam on top of having incorporated the HS and TS Islands.
Push cones to shove and war breaks out in the East Sea. Full scale
military invasion begins. Vietnam collapses within two weeks. Truce
will be declared. Peace treaty will be signed. Vietnam will lose more
territories, sea and LAND. Nominally, Hanoi regime is in control of
the remnant of Vietnam, but acts as a stooge for China.

Everybody knows where Vietnam goes, Cambodia and Laos will follow.
Having Indochina firmly under their control, China is looking at the
next prey: Myanmar where China already has a strong influence. Beyond
Myanmar, Sri Lanka where once again China has secured cooperation
through military aid and trade. Next comes Thailand. Alarmed, Thailand
is pleading with the West and Australia to do something, but these
countries have economic problems and need China to cure their problems
so they won't intervene.

Whoever has espoused or repeated the nonsense that China is feeling
encircled by its enemies is on the payrolls of his master. He is a
traitor if he is a Vietnamese. He is the modern day T3 (Ton Tho Tuong)
and needs to be dealt with accordingly. He is a shameless China lover.

The Chinks are on the prowl.
The Chinks are coming.
Watch out.
Peoples in Southeast Asia, get united and resist NOW before it's
too late.

Wissai

Another 'Story"

Another "story"

A woman told you to write a story about her life because she thought her life was interesting and worthy of dissemination. You told her that you are not a professional writer, a storyteller for hire. You further explained to her that occasionally you set words on paper in spite of your lack of narrating skills because you are weak-willed and at the mercy of an inner voice which torments you and forces you to pick up the pen. You write because you want to silence the voice,
otherwise you would go crazy and do something really stupid. Being laughed at is better than being in jail.

You coldly told her that her life was not that interesting and you were quite sure that nobody, besides her father confessor, wanted to listen to it. You would rather write about your own life, instead. You have an ego and absolutely think your life is the movie material, maybe even suitable for a play, a tragedy of Shakespearean scope and dimensions. If only you had the narrating skills. Vanity is thy name.

But she persisted. She didn't give up. She even sent you an outline of
what the story of her life should entail. You are in a quandary. Some
of your last forays into fiction writing involved a woman who coldly
walked away from you and a malajusted man who committed suicide,
prompting some nasty comments from an unoriginal (read: plagiarizing),
pseudo-artistic mind. He should realize all fiction writers are
embellishers at heart. They have an over-heated imagination which has
to be satisfied. They don't need to engage in lying in everyday life
because they can do that in their literary lives and it's more fun
that way. Lying is an art. Only a few can be called bullshit artists,
though many certainly have tried.

An early winter storm is gathering. Northern winds are blustering.
Temperature is plummeting. The sky is overcast. Weathermen are
forecasting sleet and snow . A man is pulling into a roadside motel
parking lot as darkness descends over town. He is not getting out of
the car. Tears are streaming down his face. The radio is on. A song
from Bread's "Baby, I am-a want you" is bringing back sentiments he
has long suppressed. Love was short, but memory is forever. It has a
life of its own.

The motel is one of those inexpensive establishments managed by people
from South Asia. It is not very clean. The reception office also
functions as the living quarters for the manager's family. It has an
unpleasant choking smell of lingering curry. He just needs a place to
take a warm leisurely bath and then crash for the night. Hopefully, by
tomorrow the weather wil improve and he could be on his way.

His room is at the far end of the north side of the motel. As soon as
he gets inside the room, he turns on the faucet in the bathtub.. As he
gets older, he prefers a bath to a shower. Warm, refreshing water
soothes his body and nerves whenever he wants immediate soothing. He
closes his eyes while images of Laura, the one who could easily stand
for the woman Bread was crooning about are flashing through his mind
and he just killed her. Killing her was far easier than he had
thought. Right now, the problem is eluding justice and punishment. He
does not really care if the law will catch up with him. He is tired
from long driving. He feels confident he will be able to sleep. He
does not feel anxious or remorseful. He just feels numb. He was
suffering. He was angry. Now he is numb to the core, yet he wonders
where the tears came from while he was sitting in the car. Is music
such powerful, such primordial, capable of bringing to the fore in an
instant long suppressed memories?

The irony was that Laura did not sweep off his feet when he first met
her. He wanted very much not to like her, but the fact he wound up
falling in love with her amounted to a painful personal failure. At
first, he thought he was just fooling her and himself, but it turned
out his feelings for her were not apocryphal at all. The problem was
she had told him that her mother didn't approve of her getting too
close to him on account that his family was not well off enough. He
should have got all upset and walked away, but he didn't because he
loved her. He was stupid. Love made a person do stupid things. Like
his loving her without a future together and then killing her in a fit
of anger after thirty eight years when he had told himself over and
over during waking hours that he no longer loved her after she
brutally left him for another man, barely two years after they both
graduated from college.

He was tired all of the sudden, on top of being numb from blocking out
all feelings, including those of remorse. He got out of the tub, dried
himself, and jumped into bed. Even though he had turned off all the
lights, there was a faint light from the parking lot sneaking in
through the curtain. He looked at the clock on the night table. It
said 8 pm. Way before his normal bedtime. But he would try to get some
sleep. Sleep would come eventually, if he just kept closing his eyes.
Tomorrow would be a long drive. Miles to go before he could be in bed
again.

You are tired yourself, just from thinking about the predicament he
found himself, all because she said, "Go away, you are a damned
fucking loser. I don't know you. And don't ever come back.." and he
pulled the trigger. You are tired of writing down the story as he
told you. You don't feel like keeping your word. You promised him you
would write his story, the story of pains and sorrows, of misplaced
affection, of betrayal and violence, of the sheer meaninglessness of
it all. But now you are writing your own story, with no particular
order. You would just let your subsconscious take over and your
fingers fly over the keyboard. Fuck the cogency and coherence. You are
not going to send it to any publisher. Nobody is going to want it. You
only have this desire to spill your guts out.

Life is a process full of ironies. The more I live, the more I see
ironies around me, and about me, too. When I was a young boy, I
starved for affection and attention because I didn't get it at home.
What I got was stern lecturings and a lot of beatings. I managed to
grow up and get some education, without spending time in jail though I
had several close calls. I did not do any dating during high school,
not because I was ugly or anything. In fact, I was a handsome devil,
but I was busy playing catch up with my studies. I never hit the books
until I turned fifteen when I discovered philosophy, when I discovered
that I could reason very logically. Almost overnight, I stayed home
and did almost nothing but reading and studying and dreaming of going
to college. When I got there, I promplty fell in love with a homely
looking girl at the end of my first year. The relationship lasted for
three years, but I have been strangely affected ever since. I'm
finally learning at the age of sixty that all human relationships
involve power. The question is who needs whom more. And to go through
life with the least pain is to keep my mouth shut and let nobody knows
how I feel. Also, don't be quick to get angry. It's a sign of
weakness. I almost forgot to add that life is of course about to
procure food and shelter. The issues like love, freedom, and dignity
complicate life and make it hard to face. It's easier to live like an
animal, just concerned with basic necessities and simple pleasures.
But what about ironies? You said a few minutes ago you were going to
talk about them. Right, I was digressing. In fact, I like digressions.
Just to see how my mind functions. Digressions and associations.
That's me. What I meant by ironies is that I realized very recently
despite having been married ten times and involving in thousands of
close relationships, I know nothing about love. Maybe I have finally
reached a stage where it does not make much sense to me anymore to
talk about love since I no longer view it as sacrosanct and beautiful,
but as a self-imposed delusion. You see, I'm tired of being
disappointed. Everybody talks a good game, but when tested, they turn
out to be selfish and self-centered. Everybody thinks they are a bit
better than they actually are. Well, almost everybody, my parents,
Mother Teresa, Father Damien, and maybe the current Dalai Lama are the
exceptions. Everybody else, including myself, are just fucking
talkers, half-baked humans. And believe it or not, I am trying to
break through this self-imposed half-baked encapsulation. That's why
at this age, I am still learning, to make up for lost time when I
moped around feeling for myself. I have learned that I have a zest for
facts and knowledge and from there, using my logical reasoning, I
tentatively arrive at certain impressions and conclusions which are
not necessarily truths but far closer than what my peers and
contemporaries think. I sometimes wonder if they know how to think at
all, whether they have an aptitude to arrive at logical conclusions
simply they are not morally brave enough and not intellectually
curious enough. Just because they have taken some courses in college
and passed them and received a diploma, they fancy they are educated
and entitled to call themselves "intellectuals", but based on the
opinions and comments they have mouthed off, I have concluded that
they are a bunch of cowardly nitwits and human parasites who have
taken from society but have given nothing back in return except self-
inflated egos and smug complacency. Anyway, as usual, I talk too much.
I have this lingering concern that one of these days, one of those
animals for whom I absolutely have nothing but contempt will do me in.
Animals have feelings, too, you know.

Last night, I revisited "Die Trying" by Lee Child. Whenever I feel out
of whack, disturbed, unbalanced, and homicidal (I have not felt
suicidal for quite some time now. Good!), I reach for a thriller,
preferably by Lee Child. I used to read books about Zen Buddhism when
I felt unanchored, but I think I understand as much about Zen as I
could from books. I now need hard-nosed realism and naked yet
evocative protrayal of evil and brutality, not philosophical
acceptance and escapism, in preparation of my eventual confrontation
of ultimate realities. The reason why I reread "Die Trying" because I
wanted to be reminded that foolish bravery achieved nothing but one's
early demise. Revenge is the dish best served cold. I have to wait for
the right time to act, to strike at those who dared to cross me. They
must be taught there is a price, a very steep price for their
insolence and abuses of power. That's why I am no longer interested
in killing myself. I want to live as long as I can so I can carry out
my mission. I am now doing Yoga, gigong, and meditation to strengthen
my body and mind so when the right time comes, I can execute my
mission flawlessly. It seems simple to do, but few can do it and
live peacefully afterwards.

Humans are strange indeed. Most are just blathering nonsense about
their beliefs without giving much thought on the soundness of their
beliefs. Yet they think they are the ones with truths on their side.
Blessed are the ignorant and the deluded! There's something about
some, if not most, humans that make them fall in love and stay in love
with illusions and delusions. No wonder those in the know look at and
sometimes even treat them with utter contempt for they are no
different from animals in thinking capacity. For mc to cope with
animals like those, I am adopting a perpetual sneer and lips tightly
sealed on my face. Talk is out. Silence is king. My regarding those
ignorant and deluded and smug humans as lowly animals is forcing me to
live up to my self-imposed exaltation of myself so I would not be a
hypocrite. Noblesse oblige, you know. To think yourself as superior,
you have to act in truly superior manner. No, I don't mean in the
arrogant, supercilious fashion. I am more subtle than that in my way
of thinking. Who and what do you think I am? Just an animal like so
many you see around you.? I meant to say that I've got to be calm,
self-possessed, self-assured, honest, and impervious to their
shenanigans. You no doubt have noticed that I did not mention
"forgiveness". I didn't because I am not a forgiving sort of guy. I am
working on it, though. Deep down, very few people are truly forgiving,
The instinct for revenge is strong in humans. It is a survival
mechanism. It makes others wary of inflicting harm on us. In addition,
the desire to get even, even if we have not an opportunity to put into
action the desire, brings us peace so we can move on with our lives.
As I said before, people talk a good game about love and forgiveness,
but they usually just lie to make them look good, to make themselves
feel good.

I am tired. I need to take a repose. If you're around next time when I
get here, I'll talk to you again, otherwise I'll just talk to myself.
I am my own best friend. I discovered that long time ago when Laura
proved to be a liar. Verde is no different. All liars, all
selfishness, all talks, no actions.

Some people fancy and fantasize and labor under an illusion and a
self-imposed delusion that Jesus is their Savior. Little do they know
or do they dare to know that Truth is their Savior. I have toned down
my language out of respect for their sensibilities. Obviously my
respect was not that deep, otherwise I would not have brought it up.

Few people can think straight.
Few people can escape from spiritual slavery. Few people can properly
call themselves intellectuals. A college degree does not make a person
an intellectual.

What is more beautiful to be a human than the ability to think,
besides giving love and receiving love in return? Talking about love,
I once almost fell out of my chair when I read a boasting of a
pontificator that he is the biggest lover among his emai group which
comprises of about 170 members. I later confronted him about the
veracity of his statement. He sheepishly admitted that he had lied. I
almost then disclosed that few of my peers came close to me as far
love experiences were concerned. But love is private. When you see me
occasionally straying into this territory, I only discuss in
generalties, and not specifics. I am not a kiss-and-tell guy. I am
going to say this, though: out of 20 women who told me that they loved
me, probably only one really meant it. Sad, isn't it? Now you know why
I'm depressed most of the time. I can't really trust women anymore.
And if I cannot trust them, whom can I trust? All my life, I thought
women were my best friends.

You would probably think I am full of self-congratulations and
impressed with my own little self. But it ain't so at all. The truth
is that generally humans disappoint and disgust me for their
dishonesty and poses. As I said earlier, they always try to appear
better than they actually are. The ignorant appear to be learned and
the cruel try to show that they have a heart. I have a lingering
feeling monsters like Hitler and Stalin harbored an intense contempt
for humans in general due to some unpleasant expereriences during
their formative years. So when they got absolute, unchecked power,
they acted out their dark secret desire which was to inflict pain and
destruction as much as they could in order to show their absolute
contempt for their victims. Deep in the hearts of Hitler and Stalin,
their victims did not deserve to live because they had no redeeming
qualities as humans.

True humans respond to higher ideals, not to dishonesty and poses. I'm
not saying Hitler and Stalin were true humans either. I called them
monsters, didn't I? I don't really know what I would do if I had
absolute, unchecked power. I don't think I would end up behaving like
Hitler and Stalin. I think I will have some moments of catharsis,
though.

So, you could easily detect I have been perturbed for the last few
months. I kept running into bad lucks and troubles, not counting
unpleasant, mean, power-hungry, uneducated animals. It took a great
deal of me for not killing those animals. I am feeling a bit better
now. I had a nice meal. I had a pleasant sleep last night, free of
nightmares. Now I am thinking about the true nature of reality, about
how do we know for sure that what we know is true and not a product of
wishful thinking. I am slowly aware that my mind is at once logical in
reasoning but vulnerable to the slightest cases of stupidity and
abuses of power. Here are what I am attracted to:
Postmodern
Contemporary
Geometric and yet arabesque script and design. A certain quiet,
simple, unadorned, minimalist elegance
Glass
Stainless steel
Polished granite, not marble
Black and white
Earth tone colors
Women: graceful, kind, patient. Not sassy, loud-mouthed, selfish,
calculating, sarcastic but unwitty.

Values: why some are brave and most are not. Why are there noisy,
nauseating fucking hypocritical cowards? He laid out a trap for me
today in mentioning my "fear". I just ignored the noisy cowardly
fucker. No need for me to dress him down anymore. I have done enough
of that in the past. I have to work on my inner strength.

Value is hard to define. Like Love and
even God, the term means different "things" to different people. It
can mean taste, standard, predilection, philosophy, world view, or way
of life. Value is supposed to be neutral, "value-free", objective,
free of judgment. But often it is not. We have high and low values.
Values of dissident heroes like Le Cong Dinh, Nguyen Tien Trung, and
Le Thi Cong Nhan and the like are obviously higher and nobler than
those of cowardly noise makers who mouth off daily platitudes and even
nonsense, but when actions are needed, they would slink away like
thieves in the night when burglar alarms are activated and cops are
coming.

Some values change with time, such as fashion and morality. Not too
long ago, men with earrings and homosexuality were frowned upon, even
condemned. Now they are increasingly acceptable. In the Middle Ages,
atheists and those who were alleged to be witches and devils were
burned at the stakes by self-righteous Christians. Now they are free
to pursue their own beliefs and convictions without being fearful of
being roasted alive by the mob, sanctioned by the Church.

Some values stand the test of time, like the pursuit of happiness,
freedom, and dignity; like the willingness to take arms against
invaders and not to roll over and play dead; like the courage and
virtue to fight against tyranny exemplified by the actions of the
heroes and patriots Le Cong Dinh, Nguyen Tien Trung, and others.

Some are born great or have greatness thrusted upon them when they
answer the calls of conscience and responsibility. Others are born
small and their smallness stays with them. Some of the latter even
turn out to be parasites, taking from society and giving nothing back.

A few nights ago, I had a very sad but meaningful dream. I saw Agnes.
She was at an age when I last saw her. And I was in my late teens. Of
course during my waking hours, I cursed at her and denied that I ever
loved her. I have probably dreamed about her no more than ten times my
whole life, most involving my getting lost in trying to locate her
house. There was one single time when i dreamed that she returned a
book to me and accidentally touched my hand. It was the only pleasant
dream I ever had about her. All dreams are the way our subconscious
speak to us. They tell us our deepest fears and sorrows. They rarely
tell us of our greatest joys and triumphs. This latest about Agnes was
no exception. As I said, in the dream I was merely a lad of eighteen
years old and she was a year older than me. I saw her and in the dream
she looked attractive as ever. Then all of the sudden, I burst out
crying. Tears just poured out of me. I told her I loved her but my
love led to nowhere, and I knew it and I was in pain. Surprisingly in
the dream, she reacted by rushing over and held me tight in her arms
while I was sobbing like my own mother was just run over by a bus. I
woke up with tears all over my face. I then realized I could not run
away from reality and that adolescent unfulfilled love never goes
away. I am sixty years old now. The dream was telling me that all my
love relationships were merely a footnote to that early awakening of
love when I was only a boy of eighteen. Laura was only a substitute
for Agnes. And Laura turned out to be a big disappointment also. Now I
see with a sparkling clarity that all my intellectual development was
merely an attempt to make myself worthy of being respected and loved
by them. Of course, I gained self-esteem along the way, but somehow my
loneliness seemed to deepen to a level that manifested itself in an
indifference to social acceptability and a penchant for solitude. Last
night, I watched the movie "Talk to Her" and felt peaceful despite a
wacko, highly implausible, but not impossible one-sided love story. I
am aware that besides that love story, there were other love stories
in the movie as well. But that wacko, one-sided love story was central
to the movie's narrative. It drove the movie. When it ended with the
somewhat unexpected death of the man who harbored and nurtured the one-
way affection, i was affected and i couldn't help thinking about my
own circumstances and i was glad that i was not as far out as that
man. No love is worth dying for because no woman is that good, that
deserving. They all turned out to have feet of clay. I know. Trust me.
I know. Anyway, the music and the dancing in the movie were very
aesthetically pleasing and I was moved by that.

I have felt fear and loneliness. Yet I have not lost heart since I
feel strongly before I die, I will run into or hear of somebody worthy
of my heart, somebody who is not into delusions thinking she is sweet
and patient and kind and generous while she is in fact a calculating
selfish sassy fucking bitch. Oh, my scarred little heart. May thou
have some rest! Thou doth work too much. Be still and talk no more. Be
stll and love no more. There is no magic in this world. Only
selfishness and poses.

Monkeys jumped up and down celebrating the passage of time. I wonder
if they ever know how to live in the present time.

Irony: to assert oneself, to push back, to pose, to declare one's
worth while in the back of the mind, anxiety, self-doubt, and
loneliness are raging up a storm. It's far better to give a withering
look with a sneering smile, and walk away without looking back while
vowing not ever making the same mistake again. Then when the right
time comes, strike decisively without mercy, without lingering
memories since they have to be taught that everything has a price,
including insolence.

The ersatz monkey preached about peace, but why the facial ticks, why
the need to show off his enlightenment? Why the harsh, conceited words
against me? Ego still dominates him. He stll wants to lord over others.

Despite all the effulgent prose, a stark reality keeps coming up at
moments when you are tired: the pain associated with the brusque,
abrupt, brutish departure of Laura never goes away.

Most monkeys I run into are exactly what I call them: fucking,
cowardly monkeys which love to make noises but run away at the
slightest call for actions. These assholes talk a good game, but they
fool nobody. They make me sick for their animalistic games of
deception. Whom are they trying to deceive?

I must not be taken for a fool again. Thus, taciturnity is necessary.
It balances my psyche. My mind is unexcited. It is on the even keel.
Like a mantra, my mind functions like one. It merges with the mantra
and defines me. A few minutes ago, music from Spanish language radio
merged with my mind and the mantra and mimed me. You got it? Music,
muse, mind, mantra, me. When that happened all memories associated
with mujeres were understands. My mind was forged by memories. I just
have to be careful with mujeres. No more idealism. No more trust.
Cynicism and wariness. My mind is being aware of itself. Note how
consciousness turned inward. A mind like mine is a terrible thing to
waste.

Humans are the strangest and sickest creatures on this planet because
they are the most sensitive and forever trying to break out of the
seeming limitations placed upon them. Just look at the gymnastics,
the martial artistic achievement, and the autistic savants and
scientific and artistic geniuses, not to mention the run-of-the-mill
crazies and weirdos, then you will have an idea what I am talking about.

Another Sunday has arrived. The pain came back and tormenting me. Love
is a strange process. You played with it. You would get burned. Just
leave it alone. And it would leave you "alone". You will die like a
lonely dog and she has never thought about you since the day she
walked out on you, dreaming of future happiness with the man whom she
thought highly of. Little did she know he would use her for sex and he
soon left her for a pretty woman. Life is strange. You allowed
yourself to be happy. Then you would get hurt when that happiness
turned out to be false.

Flashbacks make you angry. You let them pass through you. You notice
the anger. You also notice its depature. Nothing lasts forever,
including your state of unhappiness. So, you get a bit wiser, day by
day. Sometimes you regress, but you pick yourself up and you crawl
forward, inch by inch. You don't give up. Never. Just be mindful of
human evil which stems from weakness.

Thought that went through the mind of the young Vietnamese who strangled his pharmacist mother with his bare hands: You have to accept me and love me for who I am and who I want to be, not who you want me to be. All your life you have controlled me and shaped me into a person you want to be. You have had no regard for my own identity, my own wishes and desires for the direction of my own life. You are my mother, not my slavemaster. I resent your control. I resent your lack of respect for me as a functioning human being. I am revolting and I am putting to an end of this tyranny. From you, I have learned to put myself over all else, including your life's.

Bitterness about BF. What a bitch! It took me more than 35 years to get over the bitch. The pain is still here, but the love is gone. Yet I was a fool for having all those romantic reveries. People say harboring bitterness is not healthy, but I don't give a shit. I can't pretend the bitterness doesn't exist. The important thing is that I must be careful in not placing blind trust in anymore in anybody.


(to be continued)

Sunday, December 13, 2009

Saturday, December 12, 2009

Inconvenient Truth(s)

Inconvenient Truth:


I liked very much the terms (inconvenient truth. The fact
that 58% of Swiss voters spoke against building more minarets did not
bother me at all. That was reality of democracy, or rather
demagoguery, at work.

You might want to contemplate other inconvenient facts (I dare not
call them truths since not all facts are truths. Perceived reality may
not be true reality) touched upon or implied in or triggered by the
essay:

1. Increasing secularization and concomitant decline (measured by
church attendance) of Christianity in Europe. The big question is why.
Are Europeans, especially the younger ones, finding Christianity less
relevant and meaningful?

2. Not too long ago, some Christian apologists explained the
predominance of Europe and North America (which geographically should
include Mexico, but conveniently did not) in world affairs by stating
the superiority of Christianity compared to other belief systems. I
wonder what they have to say about the rise of Japan, South Korea, and
of course China, today. Reality is a thing of many splendors. One must
have acute vision and an open heart, not smug satisfaction founded on
unsubstantiated claims of exclusivity. An inconvenient fact is that
Christianity, in its dogmas, has been intolerant of other beliefs,
hence a need for frenzied evangelism. The article explicitly mentioned
the contrast of public (read: predominantly portrayed by the West)
image of Islam and the tolerance the author experienced first hand.

3. Another inconvenient fact emerged: the author of the essay, in
contrast to the Dutch politician, is a novelist which implies he has
stories to tell, things to share, feelings he can no longer bottle up
inside. He is not interested in getting votes in order to obtain
power. His power comes from his vision, his views. Not all writers are
trustworthy and driven by higher ideals, but if I am a betting man, I
would put my money on writers than on politicians as far as truth is
concerned. I do realize there are some politicians who are committed
to serving the public and the country. Those politicians are rare,
however, as rare as snow in Houston in winter.

4. Ironies abound in everyday life, especially in the lives of
dishonest, insecure individuals. Their utterances and gestures are
full of inconvenient truths, mostly in the form of ironies. Nguyen
Minh Triet misspoke again, as brought to our attention by the partial
transcript of his remarks about closing of the detention center in
Guantanomo Bay in Cuba. I am quite sure at the time he opened his
mouth and displayed his abysmal intellect and uncouthness, he forgot
about the inconvenient fact of political and human rights activists
languishing in Vietnam's prisons. Consistency is a measure of a
person's character, and thus true worth. Too often, a coward's words
and actions don't match. To make himself look good and respectable, he
often employs platitudes, but he always slinks away when actions are
needed.

Wissai
Dec. 4, 2009

Facts, Truth, and Values

Facts, Truth, and Values

The video about prostitution in Iran was disturbing. So was the
earlier news report about forced early marriages for women in Yemen.
The comments about the insitutionalized oppresion of women by
Islam was disturbing, too, at least to me, because I wonder if the
comments are truly valid. Facts are the surface reality; truth is the
deeper reality. To get to truth, we have to look for the "Why" and the
"How" , and should not content ourselves with the "What" (happened).

I don't claim to be an expert on Islam, but based on what I understand
about it and the long glory (almost 1,000 years) it enjoyed and its
continuing expansion and the fervor among its believers, I would think
there has to be something meaningful and relevant about it. Before we
jump to the facille conclusion about the "evils" of Islam, based on
its apparent oppression of women, we need to investigate if the
practice indeed does occur due to the explicit teachings and the
dogmas of the faith, and not to the ever-presence of poverty, and the
hangover of ancient tribal customs dictated by socioeconomic factors.

As regards prostitution in Iran, as it happens everywhere else, the
primary cause for its occurrence is economic necessity for survival.
We must not forget the West are imposing a suffocating trade embargo
on Iran. I also wonder if Iran has fully recovered from its
devastating war for survival with Iraq. Still, based on what I read,
Iran seems to be doing OK, and not a failed state teetering on
collapse. Every society has its ugly side of underbelly. We can go to
Vietnam and film stomach-churning scenes of abject poverty. We can do
the same thing in the States. The question must be whether these
scenes are omnipresent or not.

One woman in the video complained bitterly that she found it ironic
she had to have sex with the local chief of religious police. He did
pay her for her service, by the way. What did she expect about men?
Most are slaves of their biological urges and morally weak when it
comes to sex. Men have sex with prositutes or commit adultery, not
necessarily because they don't love their wives anymore, but because
they like fresh new sexual experiences, a vital requirement in the
past for the propagation of the human species and still throbs and
lurks strongly in men with healthy sexual appetite.

I myself recently wrote something about Islam. I did that to counter the increasingly strident Western press and to pexprress my personal and sympathetic views of Islam although I am an atheist and find Buddhism more personally satisfying, intellectually.

I would love to see Vietnamese intellectuals, spending more time and resources to think and ponder and become restless and develop a sense of urgency to do something about the pending, imminent annexation of Vietnam by Red China. That was what I
had in mind when I included the word "Values" in the heading of this
post.

Tiếng Việt: Vợ và Chồng

Trước đây, đã lâu lắm, đọc cuốn Ngôn Ngữ và Thân Xác của Nguyễn Văn Trung, tôi thấy tác giả giải thích hai chữ “vợ chồng” đại khái như sau: “Chồng” là chồng lên nhau, nằm lên nhau. Còn chữ “vợ”? Nguyễn Văn Trung chỉ viết bâng quơ, trong câu chú thích in cuối trang: “chữ vợ phải chăng là vơ, vớ, đọc trại đi, theo giọng nặng; nếu thế, chữ vợ chỉ thị việc quơ lấy quàng lên, vơ vào, phù hợp với việc chồng lên trong hành động luyến ái?” (1)

Ðọc đoạn ấy, tôi hơi ngờ ngờ, nhưng rồi cũng bỏ qua, không chú ý mấy. Gần đây, tôi sực nhớ lại vấn đề ấy khi đọc cuốn Phương Ngữ Bình Trị Thiên của Võ Xuân Trang. Tôi được biết là ở Bình Trị Thiên, thay vì nói cái “vai”, người ta lại nói cái “bai”; thay vì nói đôi “vú”, người ta lại nói đôi “bụ”; thay vì nói “vải”, người ta lại nói “bải”; thay vì nói “vá” áo, người ta nói “bá” áo; thay vì nói “vả” (vào miệng) , người ta lại nói “bả” (vào miệng), v.v...

Qua những sự hoán chuyển giữa hai phụ âm V và B như thế, tự dưng tôi nảy ra ý nghĩ: phải chăng nguyên uỷ của chữ “vợ” là... bợ? “Vợ chồng” thực ra là “bợ chồng”? Tôi càng tin vào giả thuyết trên khi nhớ lại, trong tiếng Việt hiện nay, có cả hàng trăm từ nguyên thuỷ khởi đầu bằng phụ âm B đã biến thành V như thế. Nhiều nhất là từ âm Hán Việt chuyển sang âm Việt. Ví dụ: trong chữ Hán, chữ “bái” sang tiếng Việt thành “vái”; chữ “bản” sang tiếng Việt thành “vốn” và “ván”; chữ “bích” sang tiếng Việt thành “vách”; chữ “biên” sang tiếng Việt thành “viền”; chữ “bố” sang tiếng Việt thành “vải”; chữ “bút” sang tiếng Việt thành “viết”; chữ “bà phạn” sang tiếng Việt thành “và cơm”, v.v...

Theo Nguyễn Tài Cẩn, trong cuốn Giáo Trình Lịch Sử Ngữ Âm Tiếng Việt (sơ thảo),(2) quá trình hoán chuyển từ B đến V kéo dài khá lâu cho nên hiện nay thỉnh thoảng cả hai biến thể B/V vẫn còn tồn tại song song với nhau, như: băm và vằm (thịt); be và ve (rượu hay thuốc); béo và véo; bíu và víu, v.v...

Chúng ta biết là hiện tượng tồn tại song song của hai biến thể như thế không phải chỉ giới hạn trong hai phụ âm B và V. Theo nhiều nhà ngôn ngữ học, ngày xưa, từ khoảng thế kỷ 17 trở về trước, trong tiếng Việt có một số phụ âm đôi như BL (blăng, blời...), ML (mlầm) hay TL (tlánh). Ðến khoảng thế kỷ 18, các phụ âm đôi ấy dần dần rụng mất. Ðiều đáng chú ý là khi những phụ âm đôi ấy rụng đi thì chúng lại tái sinh thành một số phụ âm khác nhau. Ví dụ phụ âm đôi TL sẽ biến thành TR hoặc L, do đó, hiện nay, chúng ta có một số chữ có hai cách phát âm và hai cách viết khác hẳn nhau, cùng tồn tại song song bên nhau, đó là các chữ tránh và lánh; trộ và lộ, trồi và lồi, trêu và lêu, trũng và lũng, trộn và lộn, trọn và lọn, trệch và lệch, trèo và leo, tràn và lan, v.v... Trong khi đó phụ âm đôi ML sẽ biến thành L hoặc NH, bởi vậy, chúng ta cũng có một số từ tương tự, như lầm và nhầm, lời và nhời, lẽ và nhẽ, lát và nhát, lạt và nhạt, lớn và nhớn.(3)

Trong những cặp từ tương tự vừa kể, có một số chữ dần dần bị xem là phương ngữ hoặc là cách nói cổ, càng ngày càng ít nghe, như các chữ nhớn, nhời, và nhẽ. Tuy nhiên, những chữ khác thì cho đến nay cũng vẫn còn tồn tại khá phổ biến, ví dụ chúng ta có thể nói là rượu lạt hoặc rượu nhạt; nói lầm lẫn hoặc nhầm lẫn; nói một lát dao hay một nhát dao đều được cả. Ðặt trong toàn cảnh mối quan hệ giữa hai phụ âm B và V cũng như quá trình biến đổi phụ âm đầu như thế, chúng ta sẽ thấy ngay giả thuyết cho nguồn gốc của chữ “vợ” trong “vợ chồng” là “bợ” rất có khả năng gần với sự thật. “Vợ chồng” như thế, thực chất là “bợ chồng”. “Bợ”: từ dưới nâng lên; “chồng”: từ trên úp xuống. Danh từ “bợ chồng” diễn tả tư thế thân mật giữa hai người nam nữ khi ăn ở với nhau. Cách gọi tên khá thật thà như thế kể cũng thú vị đấy chứ?

Chú thích:

1. Nguyễn Văn Trung (1989), Ngôn ngữ và thân xác, California: Xuân Thu, tr. 40. (In lần đầu tiên tại Sài Gòn năm 1968)
2. Nhà xuất bản Giáo Dục in ở Hà Nội vào năm 1997
3. Xem bài “Vài chuyển biến trong phụ âm đầu tiếng Việt và các hiện tượng láy từ liên hệ” của Nguyễn Phú Phong trên Tập san Khoa Học Xã Hội (Paris) số 3 năm 1977, tr. 73-80.


Tiếng Việt: Vợ và chồng
Nguyễn Hưng Quốc27/10/2009

The mind and the nature of beliefs

Science deals with the mind of men via fields of study such as psychology, biology, and cognitive science, and all facts of life (mind is just a fact of life) as well as physical and chemical processes which are not tied with biology.

When it comes to willful suspension of disbeliefs of reason and logic and fact or its flip side--the willing beliefs in the nonsense and the illogical and the fanciful, science has a term for it: wishful thinking which is studied by psychologists and philosophers.

The bottom line is some humans want to believe whatever they want to believe. Reality and scientific investigations are very foreign to them. Education can only carry us to part of the journey. The rest of trip from darkness to light, from ignorance to understanding, from superstition to healthy skepticism and empiricism, is up to us. Those who have courage and an undying sense of inquiry will be nearer the finish line than those who have not.

Men do not always do what they want, otherwise satisfaction would overflow in this world. Men usually are forced to do things they don't want to do, but because of economic necessity or physical survival they carry out the tasks demanded from them. There's a thing called coercion.

A legal system may require men (and women) of certain age to be drafted for military service. I maintain that majority of the draftees do not relish the compulsory, sanctioned by laws, military service, but they have to discharge their duties as required.

Men are not as free to act in accordance with his desires as it first appears. The area where they enjoy a fair degree of autonomy is thinking. But even so, most men cannot think clearly and are more often than not victims of myths and brainwashing and self-delusions. To think properly requires courage and a burning desire to know, besides rudimentary tools of reasoning. When we read or hear of something, we have to ask ourselves the question if that "something" is universally true, logical, and free of wishful thinking, superstition, and sophistry.

1. I used the term "choice" as a means of communication, not as an affirmation of the lexical meaninng of the word. I was interested in the dynamics, the process of the act of "choice" and question the facile assumption that personal tastes and values are the determing factors whereas in fact in most people laziness and/or lack of awareness that socialization and brainwashing are the determing factors. In other words, for most people, what appears like acts of choice and freedom are acts of laziness and slavery.

2. Some said that that religion, marriage, and career are personal. Thus, general discussions about them should be avoided since they are "above our heads" if discussed here. Once again, I picked these three areas to illustrate the dynamics of choice. I am always interested in the core, the ultimate of things while most people pay more attention to the surface. I think in terms of sociology and philosophy.

The observations about my being a liberal and a lifelong Democrat were correct. My liberalism was grounded on the philosophy of giving the underprivileged a fighting chance. Maybe it derived from my humble economic circumstances. While I received no economic help while growing up, I empathized and sympathized strongly with the poor.

I was not into nitpicking . In disagreeing with some of them, I was trying to see if I could articulate the disagreement. If I could not, that meant I was not on firm ground. The fundamental difference between us is that I see most actions of most men (and women) are not based on their desires and inclinations, but are shaped and governed by forces not within their control or awareness. I am not talking about mundane, trivial matters like the choices of food, color of the car, but about meaningful matters where choices based on tastes and values SEEM to play a role, but upon closer examination they do not. Three examples should suffice:

1. Choice of spouse.

Ideally, a spouse should be chosen after a careful, exhaustive search of potential mates. In reality, we often setlle for second, third best because of loneliness, shyness, economic, reproductive, and sexual pressures.

2. Job

Most people don't have a true career. They have jobs that they don't particularly like, but are the ones that are available.

3. Religion
At first glance, here it appears choices and tastes are involved, but very often socialization and brainwashing play key roles. Our religion is the one we inherit from our parents (usually from the mother. Evangelical work often is directed at women). We rarely sit down and do research, explore, study the main religions and choose the one that best fits us. Instead, we only have vague notions about the religions which are different from our own. Our affiliation for a certain religion usually is a result of childhood memories og ceremonies and festivities as well as the repeated religious inculcations.

The examples I cited drive home a point that while freedom and choices are available to us, we don't usually exercise the choice due to our laziness or unawareness of the forces of socialization and brainwashing. It takes a very strong person, emotionally and intellectually, to be free and have actions that are based truly on his tastes and desires. True freedom is rare because it requires constant effort and awareness.

“ SỢ "

“ SỢ ”
VÀ MỐI NGUY MẤT NƯỚC CỦA VIỆT NAM HIỆN NAY.

Sợ là một trong những bản tánh tự nhiên của con người.
Trong gia đình, con cái kính sợ ông bà cha mẹ. Con cháu sợ trong sự tôn kính và thương yêu bậc sinh thành đã khổ công sinh dưỡng.
Trong trường học, học sinh kính sợ thầy cô giáo. Sợ của học trò xuất phát từ lòng “tôn sư trọng đạo” đã ăn sâu trong tâm thức mọi người Việt Nam qua nhiều thế hệ. Sợ được quyện chung với sự kính trọng và tình thầy trò.
Ngoài xã hội, “cái” sợ nó bao quát và có sự tương tác đa chiều. Kẻ gian sợ lẽ phải, sợ luật pháp, mà đại diện luật pháp là tòa án. Giữa chánh quyền và dân chúng cái sợ nó hỗ tương nhau. Dân tôn trọng (sợ) chính quyền, ngược lại chánh quyền cũng trọng (sợ) dân.Trong xã hội thực sự dân chủ tự do, chánh quyền biết sợ dân - sợ lòng dân. Chính quyền luôn sợ dân không còn tiếp tục tin tưởng trao cho trách nhiệm cai trị đất nước nếu họ không đáp ứng nguyện vọng của dân hay thành tích của họ không đạt yêu cầu..

Cái sợ trong gia đình, ngoài xã hội, giữa dân và những người lãnh đạo Việt Nam qua nhiều thời đại đã và đang thể hiện ra sao?

1.Cái sợ trong thời kỳ Việt Nam sống dưới chế độ quân chủ.
Trong suốt thời gian nước ta sống dưới chế độ quân chủ, xã hội Việt phát triển theo triết lý sống của Khổng Mạnh, Lão Trang và Phật Giáo. Cái sợ từ trong gia đình đến ngoài xã hội được lồng trong vòng lễ giáo, đạo làm người, và trật tự xã hội trên dưới phân minh.
Trên bình diện quốc gia, dân và quân thần luôn thấm nhuần câu tâm niệm: “dân vi quí, xã tắc thứ chi, quân vi khinh”. Lời tâm niệm này có nghĩa tổng quát là: “trong một quốc gia, dân được quí trọng nhứt, kế đến là các đoàn thể trong xả hội, sau cùng mới là vua”. Như vậy, từ ngàn xưa, tuy vua quan cai trị dân, nắm giử guồng máy điều hành quốc gia và có nhiều quyền hành, họ cũng sợ, đó là họ sợ dân - sợ lòng dân không phục không theo. Nếu một triều vua nào trở nên bạo ngược hủ bại giết hại dân lành, hay mãi quốc cầu vinh thì lòng dân sẽ phẫn uất, sĩ phu yêu nước sẽ cùng dân đứng lên lật đổ và thay vào đó một triều đại khác.
Về mặt đối ngoại, toàn dân và triều đình luôn luôn sợ nước láng giềng Trung Hoa to lớn hung hãn và thường xuyên có ý đồ xâm chiếm Việt Nam. Trong suốt 4000 năm lịch sử, dân Việt phải liên tục chống lại hành động xâm lược của nhiều triều đại Trung Hoa. Tuy tổ tiên chúng ta rất sợ Trung Hoa xâm lược nhưng không vì thế mà cả nước buông xuôi chấp nhận bị mất nước và bị đồng hóa. Vì luôn sợ giặc ngoại xâm nên các triều vua cuối cùng của nhà Nguyễn đã tiếp tục dùng biện pháp bế quan tỏa cảng trong việc giao thương với các nước phương Tây. Hậu quả Việt Nam bị Pháp đô hộ gần 100 năm, làm cho đất nước bị chậm tiến và dân chúng bị nghèo khổ. (Trong khi đó, Nhật chưa bao giờ bị nước khác xâm lược và họ không cưu mang cái sợ bị xâm lược và bị đô hộ. Người Nhật tuy lúc đầu cũng có thực hiện đường lối bài ngoại nhưng đã nhanh chóng thay đổi chính sách và đã chấp nhận giao thương, học hỏi những tiến bộ về khoa học và kỹ thuật của phương Tây và nhanh chóng trở thành một quốc gia tân tiến hùng mạnh.)

2.Cái sợ trong thời kỳ Việt Nam bị Pháp thuộc.
Trong thời kỳ Pháp thuộc, người dân sợ chánh quyền bảo hộ Pháp. Nhưng trong cái sợ có thêm cái ghét. Sợ là vì bị cai trị và bóc lột bởi một chánh quyền ngoại lai tàn bạo. Ghét là vì những người cai trị là người không cùng dòng giống. Tuy người Pháp cai trị hà khắc và đàn áp những phong trào chống đối đòi độc lập tự chủ nhưng họ cũng sợ dân bản xứ. Người dân vẫn tiếp tục sinh hoạt bình thường theo phong tục tập quán đã có từ ngàn xưa. Dân chúng, những thành phần trí thức khoa bản, vẫn có một số quyền tự do căn bản như thông tin báo chí, lập hội, tín ngưỡng, giáo dục v.v. Tuy sưu cao thuế nặng nhưng người dân được làm ăn sinh sống bình thường. Nói chung, về căn bản cuộc sống hằng ngày không bị đảo lộn nếu người dân không chống đối hay có những hành động ảnh hưởng đến uy quyền và sự cai trị của họ.

3.Cái sợ của dân Việt sau thời kỳ Pháp thuộc.
Sau khi giành lại độc lập, đất nước bị phân chia và theo hai chế độ chính trị đối nghịch, tư bản đối với cộng sản, trong thời gian từ năm 1954 đến 1975. Sau đó cả nước phải sống dưới chế độ cộng sản độc tài chuyên chính.

3.1. Cái sợ của dân Việt tại miền Nam sống dưới chế độ tư bản (1954-1975)
Tuy bi Pháp đô hộ gần 100 năm nhưng cách sống và phong tục tập quán, truyền thống Nho Giáo và Phật Giáo vẫn được tiếp tục duy trì và bổ xung với những điều truyền dạy của các đạo giáo khác như Thiên Chúa, Hồi, Bà La Môn, v.v . Ngoài ra người dân còn được hấp thụ thêm những cách sống và lối suy nghĩ mới của phương Tây.
Cái sợ của dân chúng vẫn tiếp tục trong trật tự xã hội lễ giáo, phải trái, gian ngay. Xã hội miền Nam vẩn tiếp tục sinh hoạt bình thường như bao đời nay. Thay đổi duy nhất là cơ cấu chính trị. Chế độ quân chủ chuyên chế trước kia nay được thay thế bằng một chế độ dân chủ theo phương cách của các nước Tây Phương, trong đó dân là chủ và có quyền chọn người điều hành quốc gia qua các hình thức bầu cử. Tuy mới trong bước đầu theo chế độ dân chủ nhưng hoạt động chính trị và xã hội rất sinh động.
Nói chung, cái sợ vẫn là cái sợ truyền thống của những người làm điều sai trái. Chánh quyền sợ lòng dân. Trách nhiệm và quyền hạn của dân và chánh quyền được Hiến Pháp qui định rỏ.

3.2. Cái sợ của dân Việt sống dưới chế độ cộng sản.
Dưới sự cai trị hà khắc, sắt máu của đảng cộng sản, cái sợ của dân Việt đối với nhà nước cộng sản được nâng lên mức tột đỉnh, thành nỗi kinh hoàng.

Dân miền Nam sau chỉ một thời gian ngắn, chỉ một vài năm, sống dưới chế độ cộng sản, cuộc sống bình lặng của họ đã nhanh chóng trở thành cơn ác mộng kinh hoàng và triền miên. Cả thể xác lẫn tinh thần bị hành hạ và khủng bố liên tục. Nổi kinh hoàng khi phải sống dưới sự cai trị của cộng sản đả khiến cho nhiều triệu người dân miền Nam thuộc mọi thành phần trong xã hội liều mạng sống vượt thoát khỏi quê hương xứ sở tỵ nạn trên khắp thế giới.
Nền tảng luân lý đạo đức truyền thống đã có từ bao đời nay bị đảng cộng sản Việt Nam lên án gay gắt, loại bỏ và bị thay thế bằng một loại đạo đức xa lạ mà đảng cộng sản gọi là “đạo đức xã hội chủ nghĩa”. Truyền thống gia đình bị thay thế bằng truyền thống đảng, đưa đến hậu quả tai hại không kể xiết. Tệ hại nhất là tình thâm huyết thống cũng bị hủy diệt và nhiều hành động trái luân thường đạo lý đã xảy ra qua cảnh người thân bị chính con cháu mình đem ra đấu tố và hạch tội. Hành động ngang nhiên cướp đoạt tài sản, giết dân vô tội chỉ vì họ có tài sản, tôn thờ ngoại bang được đảng cho lên làm quốc sách. Một số bài thơ dưới đây của một cán bộ cao cấp Việt cộng trong ban lãnh đạo tối cao của đảng cộng sản, Tố Hữu, chứng minh điều này:

“Cải cách ruộng đất”, năm 1956
….
Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ. Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong. Cho đảng bền lâu, Thờ Mao Chủ Tịch, Thờ Sít-Ta-Lin bất diệt.
……

“Bài ca tháng Mười”, năm 1950
…..
Những đầu lên máy chém.
Nhìn đao phủ, hiên ngang:
“Muôn năm, Đảng Cộng Sản!
“Chào Xô Viết Liên Bang!”
…..
“Khóc Stalin chết”, năm 1953
…..
Stalin ! Stalin!
Hỡi ơi ông mất đất trời còn không?
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình, thương một thương ông thương mười!
……

Cái sợ kinh hoàng của dân chúng và trí thức miền Bắc sống dưới chế độ cộng sản trong hơn 50 năm qua được nhạc sĩ Tô Hải viết rất rỏ ràng trong cuốn sách vừa phát hành với tựa đề: “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn”.

Cái sợ và nỗi kinh hoàng không chỉ tồn tại dai dẳng với dân Việt trong nước mà nó vẫn tiếp tục đeo đuổi theo những người Việt đã thoát khỏi Việt Nam và đang sống trong các nước tư do dân chủ trên thế giới. Đặc biệt là tầng lớp trí thức, một số vẫn còn mang tâm trạng sợ guồng máy công an mật vụ khủng bố, và cũng có thái độ như Tô Hải vừa tự thuật.Tuy vậy, một vài trí thức tỵ nạn cộng sản không còn một chút liêm sĩ và tự trọng tối thiểu của người có giáo dục, đã vội vàng tự lột xác và trở lại làm tay sai cho Việt cộng. Họ về nước tham dự đaị hội nhằm tuyên truyền cho chế độ. Họ không chút hổ thẹn khi vênh váo cho biết đã hoan hô đảng cộng sản Việt Nam “muôn năm”, Hồ Chí Minh “muôn năm”, trong lúc đất biển đảo đang bị Trung Cộng chiếm đoạt và dân Việt bị bắt giết không nương tay ngoài Biển Đông, và anh chị em trẻ can trường đứng lên bày tỏ lòng yêu nước chống Trung Cộng xâm lược bị khủng bố bắt giam.
Cộng sản Việt Nam đã và đang gieo rắc nỗi kinh hoàng không cùng trên toàn dân Việt Nam, biến dân Việt vốn có truyền thống dũng cảm thành những người hèn yếu bạc nhược, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Dưới sự cai tri độc đoán tàn bạo của đảng cộng sản Việt Nam:
Người ngay sợ kẻ cướp.
Trí thức phải phục tòng người dốt.
Đảng viên ngang nhiên cướp tài sản của dân và đất nước, hủy hoại tài nguyên quốc gia.
Đặt đảng cao quí trên cả quốc gia, dân tộc, và bắt buộc người dân yêu đảng cộng sản trước, yêu nước sau và phải yêu nước theo chỉ đạo của đảng.

Trong nước, cộng sản Việt Nam gieo rắc kinh hoàng trên toàn dân. Toàn dân sợ đảng, sợ đảng viên đảng cộng sản. Cái sợ triền miên làm cho dân chúng thờ ơ trước những nghịch cảnh đang xảy ra trong xã hội và trên cả nước. Vì miếng cơm, manh áo, người dân không tha thiết đến giá trị căn bản con người, tinh thần dân tộc. và đành phải chấp nhận kéo dài cuộc sống nô lệ tôi đòi. Để bảo vệ tuyệt đối quyền lợi của đảng và đảng viên, đảng và nhà nước cộng sản tiếp tục đàn áp, khủng bố và gieo rắc kinh hoàng cho những ai có thái độ phê phán họ, dầu chỉ một lời nói hay một vài lời góp ý. Những hành động ấy thực ra chỉ là để che đậy sự sợ hãi rất to lớn của họ đối với người dân.

Người dân trong nước cũng vì sợ sự khủng bố sắt máu của đảng cộng sản, nên đa số đành phải chấp nhận để cho cán bộ Việt cộng ngang nhiên tịch thu và cướp đoạt tài sản do họ bỏ nhiều công sức tạo ra, hay phần đất đai ruộng vườn của tổ tiên để lại. Những việc đau lòng này không những chỉ xảy ra khi đảng cộng sản mới cướp được chính quyền mà cho đến lúc này họ vẫn tiếp tục làm, ngay cả với những gia đình mà trước kia cán bộ cộng sản được họ đùm bọc. Những ngươi dân bất hạnh này được dân gọi môt cách mỉa mai là “dân oan”.

Tuy nhiên trong những năm gần đây, có rất nhiều thanh niên nam nữ tuy tuổi đời rất thấp nhưng đã dũng cảm đứng lên đòi lại quyền tư do dân chủ, quyền làm người cho mình và cho toàn dân mà do chính Hiến Pháp bù nhìn của chính đảng cộng sản Việt Nam đưa ra. Họ rất can trường, chấp nhân tù đày và không chịu khuất phục trước bất kỳ hành động trấn áp khủng bố của guồng máy cai trị độc đoán của đảng cộng sản Việt Nam. Đó là những anh hùng kiệt nữ, nào Lê Thị Công Nhân, nào Nguyễn Văn Đài, Lê Công Định, Nguyễn Vũ Bình, Vũ Hùng, Nguyễn Tiến Trung, mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Phạm Thanh Nghiên, Phạm Đoan Trang, và nhiều bạn trẻ yêu nước khác.
Quá phẫn uất với hành động côn đồ bá quyền, và xâm lược trắng trợn của Trung Cộng nhằm xâm chiếm vĩnh viễn hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam, ngày 09 tháng 12 năm 2007 và những ngày tiếp theo sau đó, tầng tầng lớp lớp trẻ khắp cả nước đã gạt bỏ tâm trạng sợ đảng cộng sản và guồng máy đàn áp của đảng, đồng loạt xuống đường phản đối và tố cáo Trung Cộng tuy thừa biết rằng sau đó họ sẽ bị công an mật vụ đàn áp rất thô bạo.
Những sự kiện vô cùng quan trọng này đã nói lên rằng lớp vỏ bao phủ nỗi sợ kinh hoàng của dân Việt, đặc biệt lớp trẻ, tưởng chừng không thể nào bị chọc thủng, nay đã bị chính tầng lớp trẻ trong nước từng bước phá bỏ. Con đường đấu tranh chống bạo quyền nay đã được chính lớp trẻ trong nước khai phóng và đang tiến tới.

Đảng cộng sản cai trị cả nước cũng đang sợ, rất sợ. Họ sợ mất cái độc quyền cai trị, độc quyền sở hữu tài sản quốc gia, mất quyền tiếp thu (cướp) tài sản của dân làm tài sản đảng (viên).
Để bảo vệ quyền cai trị tuyệt đối và quyền lợi vật chất tuyệt đối, đảng cộng sản Việt Nam:
Đối với dân và các tầng lớp trí thức tiến bộ trong nước họ đàn áp không nương tay.
Đối với người Việt ngoài nước họ ra sức chiêu dụ bằng mọi mánh khoé, cho hưởng các đặc ân về vật chất, ban cho một chút danh vọng và đôi lời tuyên dương.
Đối với ngoại bang họ trở nên nhu nhược, tùng phục để được che chở, giúp họ tiếp tục cai trị và trục lợi. Họ sẵn sàng thỏa mãn bất cứ đòi hỏi nào của ngoại bang, kể cả hành động khủng bố bỏ tù không nương tay những người Việt yêu nước can đảm lên tiếng phản đối chống lại Trung Cộng.

Trước hành động xâm lược trắng trợn và hung bạo của Trung Cộng, đảng cộng sản Việt Nam tỏ ra rất nhu nhược. Thay vì đồng tình với toàn dân, họ một mặt đàn áp bắt bớ những người dân yêu nước đứng lên tố cáo và chống lại hành động xâm lược của Trung Cộng, mặt khác họ lại tiếp tục kết thân và sẵn sàng tiếp tục nhường đất, biển, đảo cho Trung Cộng. Đất nước Việt Nam hiện đang bị Trung Cộng thầm lặng chiếm đoạt với sự tiếp tay của chính đảng cộng sản Việt Nam.

Vì cái sợ do chế độ cộng sản gây ra với toàn dân Việt nên hậu quả vô cùng nguy hại là người dân tỏ ra thờ ơ và dửng dưng trước nguy cơ mất nước vào tay Trung Cộng. Họ mang một tâm tư rằng “cái đất nước này tất cả đã là của đảng cộng sản Việt Nam, dân không cần lo, đảng lo”. Mối nguy tệ hại nhất đang đè nặng lên nước ta là vết thương tâm lý chí mạng đã, đang làm phá sản ý chí quật cường tự chủ và tinh thần yêu nước chống ngoại xâm của thế hệ trẻ hiện nay và mai sau.
Tinh thần và tâm lý của dân chúng, đặc biệt của lớp trẻ, đã như vậy, phía đảng và nhà nước như thế nào?
Đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn bí mật cấu kết với Trung Cộng qua suốt thời gian Hồ Chí Minh lãnh đạo đảng cộng sản và nắm quyền chủ tịch nuớc cho tới nay. Trong đó hành động liên tục dâng hiến đất biển đảo cho Trung Cộng chứng tỏ rỏ ràng đảng và nhà nuớc cộng sản Việt Nam tự họ biến thành những tên thái thú luôn luôn tích cực tiếp tay cho giặc, mãi quốc cầu vinh.

Nếu cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục độc quyền cai trị, vẫn ngoan cố kiêu căng, vẫn không lắng nghe lòng dân; hiểm họa Việt Nam mất vào tay bá quyền Trung Cộng không chỉ là mối nguy mà là sự thật đang xảy ra.

Để cứu nguy và bảo vệ tổ quốc không bị mất vào tay Trung Cộng:

Toàn dân Việt trong và ngoài nước chỉ sợ lẻ phải, không sợ cộng sản.
Chính phủ Việt Nam phải biết sợ lòng dân, không sợ tự do dân chủ, không sợ Trung Cộng.

Đảng cộng sản Việt Nam phải biết trân trọng và làm theo lời dạy của tiền nhân:
“Chánh quyền phải quí trọng dân, phải có trách nhiệm trước dân và phài thực sự là người quản gia, nô bộc trung thành với dân, không phải là những hung thần chuyên gieo rắc khổ đau và nỗi bất hạnh triền miên cho dân”.

Đảng cộng sản Việt Nam, những đảng viên trẻ nhiều nhiệt huyết với tấm lòng vì tổ quốc đồng bào, hãy nhanh chóng tỉnh ngộ hồi đầu, hãy hòa mình với trào lưu văn minh tiến bộ của thế giới:
Đặt tổ quốc trên quyền lợi nhứt thời của đảng và phe nhóm.
Từ bỏ chế độ độc tài toàn trị dựa vào hỏa mù chủ nghĩa xã hội và đề cao cá nhân làm bình phong cho chế độ.
Thực sự trả lại cho toàn dân quyền quyết định chọn lựa lãnh đạo điều hành việc nước.
Chấp nhận thực hiện chế độ đa đảng, các tổ chức đảng phái được quyền bình đẳng trong tinh thần nhân bản, tương ái chân chính.
Tôn trọng, khuyến khích và bảo vệ đối lập, chấp nhận đấu tranh chính trị trong tinh thần tự do dân chủ và tôn trọng lẫn nhau.

Khi đó toàn dân mới một lòng đứng lên đánh đuổi ngoại xâm.
Khi đó bạn bè trong khu vực và trên thế giới mới đồng tâm hiệp lực giúp bảo vệ Việt Nam.
Khi đó bọn xâm lược phương Bắc mới sợ và chùn bước.
Khi đó chính quyền mới thực sự là của dân, do dân và vì dân.
Khi đó cái gông “sợ” mới thực sự được tháo khỏi thể xác và tâm hồn của dân Việt.
Khi đó “Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc” mới là điều hiện thực trên toàn cõi Việt Nam mà không chỉ là một khẩu hiệu trống rỗng giả dối và mị dân.

Ngày 09 tháng 12 năm 2009
Lê Quang Long, Ngô Khoa Bá, Nguyễn Hùng

Wednesday, December 2, 2009

Why does a man talk?

Why does a man talk? What prompts him to open his mouth and let fly his words? To show off his knowledge, to impart his wisdom, to seek sympathy and love, to advocate-- to “communicate” a view, to cheat and lie, to let loose his frustrations and fears and hopes, to relieve his loneliness, or none and all of the above reasons? In my case, I only know that I am “ un artiste manqué” (sic!). Since I cannot craft stories with any artistic import, I have to make do with occasional release of words which otherwise might explode and render me truly hostile to the current social order.

It’s safe to say that I am a chatterbox despite having two speech impediments: stuttering and inability to articulate certain consonants. The speech impediments once worried my mother who thought I was mentally challenged. My interest in words went back a long way when, to my severe frustrations, I could not smoothly and seamlessly produced words as a normal kid did. My face reddened and was contorted in trying to get the words out of my mouth while my classmates laughed and jeered. Then one day I discovered words had some connection with thoughts and I felt a little better about myself. Say, for instance, while lesser mortals seem only able to portray or satisfy their fascination and preoccupation with sex via cartoons, photos, and videos of humans in scanty attires or in sex acts, I find the following adventure with words ---via the courtesy of a newly anointed Senator of the United States, in his prior reincarnation- -- much more enjoyable:

“Sex is one of the most joyous expressions of God’s love for man. During sex we briefly glimpse His ecstasy at our creation.

This is one of many ways of looking at what I consider the most sacred of our sensory pleasures. For those less spiritual, sex can be a powerful tool for two or three or four people to forge a deep bond. For still others, sex is merely a healthy form of recreation, like racquetball or bike riding or photographing animals having sex.

But regardless of how you view sex, there is unquestionably a dark side to it. The hazards of sexual relationships are many: emotional, physical, and mental. But for the purposes of today’s talk, we’re going to irresponsibly ignore the hazards and focus on the best part of sex: orgasms.

Orgasm is the pinnacle of sexual accomplishment. This is not to say that the pursuit of orgasms should be the end all and be all of your sexual life. Like life itself, the best part of sex is the journey and not the destination. However, some young men arrive at their destination too early. To them I say, next time you embark on a journey, try using a desensitizing gel or ointment. This will help your partner complete her journey, making it far more likely that she will go on future journeys with you.

Others may not journey often enough. To them I say, “You need not always have a partner for your journey…”

In a more serious vein, I find it impossible to convey ideas to the masses in modern times without words. The age of pantomimes was long gone. Speaking of ideas, there are good ideas and there are bad ideas. Bad ideas come mostly from ignorance and pathology and even idealism. Bad ideas are plentiful: the earth was flat, existence of witches and devils, there are physical locales--- not metaphors--- for heaven and hell, and communism. Bad ideas lead to bad outcomes. And as Michael Baigent states in Racing toward Armageddon, as bad outcomes go, the belief in Armageddon is one of the worst. (Baigent, born in New Zealand , had a BA in psychology from Canterbury University , and a MA in mysticism and religious experience from the University of Kent , England ). This belief is shared by the three Abrahamaic faiths. It is Baigent’s thesis that this belief will contribute to the collapse of civilizations and maybe the world, unless directly confronted. Just to let you get a glimpse of the incredible forces of brainwashing, the following are brief excerpts from the book:

“The apocalyptic view of the Middle East events held by recent U.S. administrations, most evidently with President George W. Bush, really began with President Ronald Reagan in the early 1980s. Famously, in 1981, Reagan revealed that he believed, ‘For the first time ever, everything is in place for the battle of Armageddon and the Second Coming of Christ.’ He later echoed this belief, stating, ‘I turn back to the ancient prophets in the Old Statement and the signs foretelling Armageddon, and I find myself wondering if---if we’re the generation that is going to see that come about.’

Two decades later, President Bush contented himself with advice from God. In 2003 he explained to the Palestinian prime minister, ‘God told me to strike at Al-Queda and I struck them, and then he instructed me to strike at Saddam.’”

I personally found it was highly appropriate that Reagan died of Alzheimer’s disease and Bush was widely viewed with scorn and distaste throughout the world. I also found it at once scary and sad that these two intellectual nitwits managed to rise to the position where they would wield so much power and destruction. The fact that they were elected by the majority of the American people says something to the level of “sophistication” of the populace and lends credence to the dictum: The masses are asses (donkeys, not buttocks---just for the sake of clarification) . Needless to say (but I am going to say it anyway), I view with askance those Vietnamese-Americans who adored Reagan and Bush. Tell me whom you adore and I will tell you who you are.

I have included communism in the bad idea category. Communism was conceived mostly by a poverty stricken German of Jewish descent (Jews, traditionally respectful of learning-- and money, too--- have had plenty of ideas. Some are good [relativity of space and time, transference, sublimation] ; some are bad and outlandish [exclusivity, Judgment Day]) who survived thanks largely to the financial support of Engels. Marx was a philosopher who dreamed up of communism in the British Museum Library in London . It looked good on paper. It was idealistic, but it was contrary to human nature because it failed to address squarely the issues of Man’s inherent selfishness and propensity to abuse power. Lenin put the ideas of Marx into practice. It was Lenin who used terror and ruthlessness as tools to seize and perpetuate power and left a blueprint for his followers, including Ho Chi Minh. Communism is bad because it is against human nature and against nature itself. It is an edifice of beliefs built on dreams and wishes, not on stark reality. People living under it have hated it. It is a relic, preserved by a handful of countries. Vietnam is one of those countries, unfortunately. While Vietnamese Communist Party (VCP) has slavishly followed their mentor and master, the Chinese Communist Party, in almost all aspects of governance, there is one feature they have failed to adopt: use of talent. The Chinese are smart and secure enough to use the brainpower of those Chinese educated and/or grew up overseas. They welcome these people. The rise of China has many factors. Using the talent of the Chinese educated overseas is one of them and not a well known fact. In fact, as I mentioned before, the Chinese actively recruit talented people, regardless of racial origin. They have approached a friend of mine, a Vietnamese, to work for them, promising money and all kinds of privileges. Now they are prosperous, they have used money to buy influence. An ex-PM of Australia recently penned some articles favorable to China , just to cite an example. This is not the first time money is used in politics. The CIA has used money as a tool. Many politicians, especially in third world countries, have been on CIA payrolls. They are doing that in Iraq and Afghanistan . They did that in Vietnam (cf. the article about the connection between the CIA and the Vietnamese Generals before and after the fall of Diem, recently posted by chi Nguyen Mai Chi).

Man is a creature of momentum and excess, not moderation. Very few humans practice moderation. The USA is on the decline. Nothing has been done to arrest the momentum of decline. China is on the rise. Momentum is on its side. Vietnam is sliding into the abyss of being a province of China in due time, possibly in 10-20 years. Nobody in the VCP has done anything to stop the sliding. The domestic intellectuals know about the danger and are doing something. They are brave enough to publicly question and criticize the ineptitude, if not the complicity, of the VCP with regard to the sliding. In response, they have met oppression from the VCP. The overseas Vietnamese intellectuals are largely too concerned with their own material comfort to do anything worthwhile. There have seen some pockets of concern, but there is a glaring lack of coordination and central leadership.

It would be (I cannot bring myself to using “it will be”; it would be too sad and depressing) a huge irony in Vietnamese History to record that after thousands of years valiantly resisting the efforts of assimilation from their giant neighbor up North, the Vietnamese finally succumbed, despite defeating the French and the Americans, all because of the blind beliefs in the outmoded, impractical dogmas of Communism, all because of the ineptitude of The Vietnamese Communist Party, all because of the apathy of Vietnamese intellectuals, domestic and overseas, who were supposed to be the leaders and the conscience and the consciousness of their people.

Al-Queda and their sympathizers are trying to do something about the slide of Islamic countries. Ever since the collapse of the Ottoman Empire , being a Muslim has not been a source of pride in the Islamic world. Corruption, continued weakness, and lack of relevance in world stage have plagued the Islamic countries. Even a cursory reading of any world history textbook would bring about an understanding of how the Muslims look back to history in nostalgia, in remembrance of how glorious and wonderful the past was, of how they were successful in their struggles to survive and prosper. Human history is a long narrative of rise and fall, of adaptation and extinction. The current fight between Al- Queda and the West--- under the misguided leadership of the United States , with the behind-the-scenes prodding and propaganda put forth by Zionists and Christian apologists, is part of that narrative. China will be the beneficiary of the fight. China will emerge as the real winner, dominating the world. What about Vietnam ? Sadly, Vietnam became a footnote of Chinese History, with the birth of a skinny guy named Nguyen Tat Thanh, with aliases Nguyen Ai Quoc and Ho Chi Minh. He and his ilk were responsible for the collapse of Vietnam as a sovereign independent state.

I once said I would supply the names of world history books I have read. Here are the names of the books:

World History
Elisabeth Ellis & Anthony Esler
Prentice Hall 2003

World History, The Human Odyssey
Jackson Spielvogel
West Education Publishing 1999

World History, Patterns of Interaction
Roger Beck et al.
McDougal Littell 1999

To connclude this rather sad rambling mental exercise, I humbly yet proudly at the same time remind the readers of the indomitable spirit of our ancestors as reflected in the following excerpt from one of the history books mentioned above.

To know the past is to understand the present and to prepare for the future.

The following is taken verbatim, except those in the parentheses—they are mine, from Spielvogel book, page 328-329:

“Two early civilizations emerged in Southeast Asia: Vietnam and Funam. The Vietnamese first appear in history during the first millennium B.C. in the region of the Red River delta, in what is today northern Vietnam . By about 210 B.C., they began to form a state. However, the Chinese under the Qin (Tần) were in the process of expanding their empire. Chinese empires entered Vietnam but found the Vietnamese people a difficult people to conquer….

Qin Shi Huangdi (Tần Thủy Hoàng) was interested in the rhinoceros horn, the elephant tusks, the kingfisher plumes, and the pearls of the land of Yueh (Vietnam), he therefore sent Commissioner T’u Sui at the head of five hundred thousand men (roughly the number of the American military personnel in Vietnam at the height of Vietnam War) divided into five armies….For three years the sword and the crossbow were in constant readiness. Superintendent Lu was sent; there was no means of assuring the transport of supplies so he employed soldiers to dig a canal, for sending grain, thereby making it possible to wage war on the Yueh. The lord of Western Qu, I Hsu Sung, was killed; consequently, the Yueh people entered the wilderness and lived with the animals, none consented to be the slave of Qin, choosing from among themselves men of valor, they make them their leaders and attacked the Qin, by night, inflicting on them a great defeat and killing Commissioner T’u Sui; the dead and the wounded were many. After this, the emperor deported convicts to hold the garrison against the Yueh people.

The Yueh people fled into the depths of the mountains and forests, and it was not possible to fight them. The soldiers were kept in garrisons to watch over abandoned territories. This went on for a long time, and the soldiers grew weary. Then the Yueh came out and attacked; the Qin soldiers suffered a great defeat…”

Wissai
Nov. 25, 2009

The Thoughts of Ho Chi Minh???

TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH (TTHCM)???

“Từ ít lâu nay, Bộ Chính Trị Cộng Sản Hà Nội đẩy mạnh việc học tập ‘tư tưởng HCM’ trong dân chúng, nhất là trong hàng ngũ quân đội và đảng viên các cấp….

Sau hơn 60 năm, kề từ khi thành lập, lịch sử Đảng CSVN không thấy nói đến TTHCM. Đột nhiên Nghị Quyết của Đại Hội thứ 7 tháng 6, 1991 chỉ thị ‘phải học tập và nghiên cứu TTHCM’. Lý do tại sao?

Năm 1989 bức tường ô nhục Berlin bị phá sập, đánh dấu sự phá sản và sụp đổ chủ nghĩa và chế độ Marxist-Leninist tại Liên Sô và các nước Đông Âu. Rất gần sau đó, đế quốc cộng sản USSR tan rã, đảng cộng sản Liên Sô bị giải thể. Đệ Tam Quốc Tế vô sản tự hủy và bài Quốc Tế Ca tắt tiếng.

Trước tình hình như vậy, Bộ Chính Trị và các đảng viên cao cấp Đảng CSVN rất lo sợ. Bộ ba Nguyễn Văn Linh, Trường Chinh, và Đỗ Mười họp khẩn trương liên miên với Ban Thường Vụ Trung Ương Đảng. Tình hình càng trở nên căng thẳng vì sau khi duyệt bản Dự Thảo Cương Lĩnh của Đại Hội thứ 7 do Đảng CSVN đệ trình, ban Tham Mưu của Gorbachev khuyến cáo CSVN nên ‘thức thời’, nên ‘phối hợp với thực tế hơn’ và ‘tránh lập lại kinh nghiệm của Liên Sô’, nghĩa là tránh con đường chủ nghĩa Mác Lê, tránh con đường chuyên chính Lenin-Stalin.

Nhưng sao CSVN bỏ được chủ thuyết Mác Lê khi họ đã tuân theo và thi hành 60 năm. Bỏ chế độ ML là bỏ căn bản quyền lực và quyền lợi. Họ bèn sử dụng ma thuật. ML mất uy tín nhưng uy tín của HCM vẫn còn. Thế là họ ghép HCM vào chủ thuyết ML để không ai dám động vào chủ thuyết đã bị vứt vào sọt rác lịch sử.

Tuy nhiên TTHCM là cái quái gì? Được lý luận và giải thích như thế nào? Đó là cái ‘khủng hoảng tư duy’ của Bộ Chính Trị Trung Ương, của các cán bộ lý luận cuả Đảng CSVN.

Nhưng hởi ơi, chính bản thân HCM không có cái gì mà ông dám xưng là tư tưởng.

Theo ký giả Pháp Jean Lacouture, khi một người khách ngoại quốc hỏi HCM : sao ông không viết sách như Mao, ông ta trã lời: ‘Mao đã nói hết rồi, còn gí để nói nữa đâu’.
Theo ông Nguyễn Minh Cần, cựu đảng viên CS, tại hội nghị cán bộ Việt Bắc năm 1949, HCM tuyên bố ‘Các vị lãnh tụ thế giới Stalin, Mao Trạch Đông thì không thể sai lầm, nghĩa là những gì cần nói và đáng nói họ đã nói hết rồi và nói đúng, thì mình còn nói gì nữa, nhất la điều mình nói có thể sai’.

Trả lời ông Nguyễn Văn Trấn, cũng là đảng viên CS kỳ cựu, khi ông Trấn dề cập đến tư tưởng chỉ đạo cho Đảng CSVN, HCM trả lời: ‘Không, tôi chẳng có tư tưởng gì, ngoài tư tưỏng Mác Lê. Tôi chỉ có phương pháp đề giải quyết thỏa đáng từng vấn đề của ta...Chớ còn tư tưởng là quan niệm về vũ trụ, về thế giới và xã hội con người thì tôi là học trò cuả Mác, Ăng ghen (Engels), Lê Nin, chớ làm gì có tư tưởng ngoài triết học Mác.’…

Chúng ta có thể đến kết luận là ‘TTHCM’ là một cụm từ vô nghĩa. Chúng ta nhìn nhận có chủ trương HCM, có sách lược HCM, nhưng không hề có Tư Tưởng HCM. Ban lãnh đạo CSVN đã biến cái không thành có, để làm bình phong che đậy âm mưu và duy trì chế độ độc tài chuyên chính Mác Lê, trong khi chủ thuyết làm căn bản cho chế độ nầy đã bị hủy bỏ tại Nga, tại Đông Âu và bị lên án khắp thế giới.”

Vũ Quang Ninh (Viết theo tài liệu của ông Tôn Thất Thiện), abridged by Ngô Khoa Bá.

Bài nầy đăng trên Tuần Báo ViệtTide số 436, từ Nov. 11 đến Nov. 26, 2009, trang 10, xuất bản tại Houston , Texas , USA .

Wissai
Blog address: http://canngon.blogspot.com/Mottos: You don't know who you are until you are tested. A man defines himself by his actions. To do is to be. Dobedo.

Dualistic Tension

Dualistic Tension

There's nothing that turns me off more than ignorance masqueraded as knowledge or trivia presented as gravitas. I don't go around looking for cheap praise and facile approval as some feeble-minded individuals think I do, but I love shooting down sloppy, mushy, hazy, lazy thinking. ( I do look for real teachers and intellectual stimuli).

Righteousness has to be science and reality-based, and must not rest on wishful thinking and superstitions. One must always ask oneself if one's thinking is rationalistic and logical. Of course, the rationalism and logic of one's thinking depend on one's values. A selfish, self-absorbed person's rationalism and logic would be different from those of a caring, altruistic person. So, at the end of the day we are back to values and philosophies. Thus, we are back to the fundamental question: for what and for whom do we live? For our own selfish interests or for others and the group at large or somewhere in between?

Sociobiologists maintain that altruism is ultimately beneficial, not only to the group, but also to the individuals. Naked and rampant individualism is a harbinger of a society's collapse.

Rampant concerns with self-interests are what are happening in Vietnam, from the very top-the Politburo of the VCP, who set a very poor example for the populace, down to the bottom. There are some individual exceptions like Le Cong Dinh, Le Thi Cong Nhan, et al., who devote their lives to Vietnam.

What we need is a revolution in thinking, a step in the right direction in Vietnam, otherwise Vietnam will be a province of China in about 25-50 years, if not sooner.

We all have to die someday. On our deathbed, we must ask ourselves, not the silly concerns about reincarnation and Last Judgment, but the real question whether or not our lives have had real meaning and relevance and contribution to our group, our race, our country (could be more than one in recognition of the special situations of diasporas)

Three-Cent ThinkerWissai

P.S. This piece was written as a result of my preoccupation with the dualistic tension between altruism and selfishness, between patriotism and self-preservation. The thinking process is raw and not well- developed, yet I decided to post it in the hope of receiving some feedback. Sociobiology was invoked but I only had a vague idea about it. However, the statement regarding what we should feel when lying on our deathbed was heart-felt and probably explained of and accounted for much of my outlandish behavior.

I don't know if you guys have heard of the Khmer Kampuchea Krom movement. When I first heard about it, I felt really sad for the Khmer people. And then I felt a terror and a horror running through my body when I thought of the threat China was posing to our people. I don't want to see a Free Vietnam Movement when I am lying on my deathbed, feeling impotent and useless and full of regrets.

My job requires long drives across many states of the USA. As endless sretches of roads are ahead of me and vast vistas of landscape extend to the horizon, I cannot help thinking that only more than 150 years ago, these lands belonged to Mexico, just as barely 350 years ago, much of South Vietnam belonged to Kampuchea. While Mexico has a fighting chance to reclaim her lost lands due to population growth and a merge with the U .S. and Canada to form a superstate to fight against the dominant China, Vietnam has no chance to regain its sovereignty once it becomes a province of China.

No province of China has managed to break free from the Han rule and stay free for long, except, of course, Vietnam. We have been mostly independent since 939 C.E (Current Era, AD smacks and smells of religious bias). It looks like our days of independence from the Chinese are over if most of us embrace selfishness.

For the sake of our survival as a distinct people with a sovereign country to call our own, we need to familiarize ourselves quickly with the notion of altruism.