Thursday, October 24, 2013

I wrote poetry because of thee

Yêu Em Anh Làm Thơ

Có lần em hỏi
Anh biết làm thơ
Biết tự thuở nào ?
Từ thuở mộng mơ

Thơ anh là gió
Tóc em là mây
Gió qua khung sổ
Thổi tóc mây bay

Thơ anh là mưa
Mắt em giòng sông
Mưa rơi thánh thót
Trong đôi mắt trong

Thơ anh lót gối
Cho mềm tóc mai
Trăng bên song cửa
Ru em mộng dài

Thơ anh là nắng
Tô má em hồng
Chiều nào xa vắng
Chợt nhớ chợt mong

Này cô em nhỏ
Bao giờ em hiểu ?
Anh biết làm thơ
Từ thuở yêu em

Từ thuở yêu em
Anh biết làm thơ ...

Vương Ngọc Long
 
I wrote poetry because of thee

Once thou asked me 
Since when I first wrote poetry? 
I softly said,
Since I began to dream

My poetry is the wind
Thy hair is the cloud
The wind comes through the window
And set thy hair in flight 

My poetry is the rain
The river is thy eyes
Clear rain drops fall one by one
Into the river of thy eyes

My poetry lines thy pillow 
To soften the stream of thy hair 
The moon outside the window
Lulls thee into a long dream with its lullaby 

My poetry is the sunshine
To add on thy cheeks a rouge 
And if thou art away in a certain evening
I'd be full of yearnings 

So, my dear honey baby
Now, dost thou understand?
I began writing poetry 
Since I started loving thee

Since I started loving thee 
I began writing poetry...

Translated by Wissai
October 24, 2013

No comments:

Post a Comment