Thursday, January 22, 2015

Thanh Mnh và Tâm Sự

Thanh Minh và Tâm Sự

Kính thưa quý vi:

1. Trước hết, để tránh sự hiểu lầm đáng tiếc, tôi xin thanh minh là tôi không là đảng viên/thành viên của một đảng phái nào. Gần đây, tên của tôi được ghi trên một văn kiện trên mạng rằng tôi có liên quan gì đó với Đảng Việt Nam Cộng Hoà. Đó là sự ghi tên không có sự đồng ý và không có hỏi ý kiến tôi.

Tôi là người không có tham vị chính trị; không thích quyền lực, ra lệnh, chỉ huy người khác; không thích lập ra một diễn đàn trên mạng để phục vụ một khát vọng thấp hèn mê quyền lực, để có một khoái trí trẻ con là mời mọc, mang tên người khác vào diễn đàn rồi lại hăm dọa xoá tên người ta, như một tên bất tài háo danh đã và đang làm. 

2. Tôi chỉ là người tha thiết với sự thật, và mở mang kiến thức và đức hạnh. 

3. Tôi viết lách trên mạng là để chia sẻ suy tư, mong đón nhận phản biện để học hỏi. Tôi chỉ theo dõi trên mạng gần 3, 4 năm nay thôi. Tôi học rất nhiều từ những người tài năng kiến thức và có khả năng viết. Có những người tôi thấy tên trên mạng là tôi xoá ngay, nhưng tôi không bao giờ vô cớ tấn công, mỉa mai họ vì tôi tôn trọng cái quyền phát biểu ý kiến của họ. Có những người ban dầu tôi rất thích đọc và nể nang, nhưng sau đó càng đọc họ, càng thấy rõ trình độ tâm linh của họ. Tôi thấy họ quá tha thiết bảo vệ cái tôi của ho, không chịu nghe theo lẽ phải. Tôi luôn có một quan điểm là minh có thể sai, cái quan điểm của minh chật hẹp, không có giá trị phổ quát (universal). Ta phải lắng nghe lời phê bình, coi có hợp lý hay không. Người không đồng ý với ta có thể là thầy ta đó. Ta không học một diều gì từ những người đồng ý với ta. Họ lại có thể làm ta quá tự mãn.

4. Tôi rất thích dịch thơ, coi đó là một thử thách trí tuệ và ngôn ngữ. Ông bà ta có lẽ cũng có thái độ đó. Họ đã dịch thơ từ chữ Hán và Pháp, và đóng góp thêm vào sự dồi dào cho hồn Việt và ngôn ngữ Việt. 

Phạm Công Thiện là một hiện tượng văn học Viẹt Nam trong cuối thập niên 1960. Ông ta có tài nhưng càng đọc văn ông, tôi càng không ưa con người ông. Tuy nhiên, ông có viết một bài thơ được phổ nhạc, mà câu đầu rất tuyệt vời :

Tôi đứng trên đồi mây trổ bông.

Khi tôi chuyển ngữ "I stood on a hill amid the blooming clouds", tôi đi vào một cảm giác ngôn từ không diễn tả nổi, và tôi có một nhu cầu chia sẻ cảm giác đó. Người là một sinh vật có xã hội tính. Chia sẻ là một nhu cầu tự nhiên, không hẳn phản ảnh một thái độ khoe khoang, như một vài người đầu óc chật hẹp, tâm tính chưa phát triển, ngộ nhận như vậy. Họ nên nhớ rằng mặc dù bản thân họ không thích sự chia sẻ đó, nhưng có thể có người khác thích. Chủ quan là một lỗi lầm những người kém thông minh thường vấp phải. 

Cám ơn quý vị đọc đến đây.

Trân trọng

Wissai
January 21, 2015

No comments:

Post a Comment