GỬI NGƯỜI TÌNH XƯA
Trời tháng chạp mây sầu giăng muôn lối
Nghe tiếng lòng thổn thức bóng hình ai
Một ánh sao trăn trở suốt đêm dài
Tiết đông lạnh, sợi buồn vương sợi nhớ
Vầng trăng khuya nghiêng nghiêng..mờ mờ..tỏ
Dáng u hoài cô quạnh giữa màn đêm
Sương rơi rơi ngoài song cửa ướt thềm
Như cùng em khóc cuộc tình viễn vọng
Đêm buông phủ, nhấp nhô ngàn đợt sóng
Trầm mặc, lạnh lùng, trôi giạt về đâu?
Có ghé chốn xưa, một góc địa cầu
Hương hoa lạ quyện nắng vàng nhung thẫm
Khe suối bạc, hoàng hôn chìm say đắm
Nhớ gì không? ai hỡi, bước đan nhau
Vì sao em nay đong đếm hạt sầu
Bên rèm cũ, kết đôi vần thăm gửi
Nơi phương xa Người nghe hồn tức tửi
Trong kiếp nghèo tình lỡ bước sang ngang
Tim buồn đau nửa chết - nửa hoang đàng
Ai đày đọa cắt chia..dìm ngõ tối
Xa vắng Người sầu dâng tràn lấp núi
Mỗi phút giây tâm thức quẩn quanh tìm
Một bóng hình chôn giấu thẳm buồng tim
Một khối tình ấp ôm từ vạn thuở
Nhớ chiều xưa cánh môi hồng bỡ ngỡ
Làn tóc mây che phủ kín không gian
Gói trọn tình ta muôn kiếp chẳng tàn
Muôn muôn kiếp tình thủy chung..chung thủy
Người xưa ơi trùng trùng xa vạn lý,
Nửa địa cầu, ngàn cách trở núi sông
Gửi về Người dòng ký ức, tấc lòng
Và Tất Cả. Cùng khối tình chân thiết.
Chúc Anh
Côte D Azur - France
06 Décembre 2011
TO THE BELOVED OF YESTERDAY
Sad December clouds hang over me wherever I go
My soul's muffled cries pine for the man of yesterday
A solitary star tosses and turns throughout the night
Sorrow weaves wintry webs of longing in order to find its way
The late night's moon plays hide and seek in the clouds
Its stark loneliness increases as the night wears on
The ground outside the window is moist with gathering fog with each passing hour
As if the world is crying with me over a love too long on hope
Thousands of waves undulate deep into the night
Relentless and indifferent, whatever the destination, they seem to flow without a stop
I wonder if they ever take a rest at the old dock, a corner of the earth
Where unfamiliar fragrance hides in bright sunshine
The sun drunkenly goes down in silver stream
Do you remember? We once walked together
But now I'm counting each grain of sorrow
As I'm writing to you by the old curtain as if there's no tomorrow
Wherever you are, do you hear mysoul's sobbing cries
Over our love's demise due to dire circumstances
Half of my heart has died; the other half is left without a stance
I feel cursed, as if walking around in a divided labyrinth at night
Separated from you, my sorrows are higher than the mountain
Every minute of my waking hours my heart searches
For your image lying deep somewhere in my soul
And a cherished love since time immemorial
I recall the afternoon I first offered you my diffident lips
My cascading hair seemed to block all sunlight
It wrapped up my everlasting love inside
A love that defies the constraints of space and time
Oh my man of yesterday, tens of thousands of miles away,
Separated from you by rivers and mountains, by half the world
I'm writing these words of remembrance alone,
And about this undying love of mine, and everything that goes with it.
Roughly translated by Wissai/NKBa'
May, 2012
Tuesday, December 30, 2014
GỬI NGƯỜI TÌNH XƯA
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment