JE CROYAIS QUE VIEILLIR...
JE CROYAIS QUE VIEILLIR...
Marcelle Paponneau
Je croyais que vieillir me rendait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l'esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et puis je m'apercois* que vieillir n'a pas d'âge,
Qu' il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même, à petits pas, les jours ont l'avantage
D'être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je croyais que vieillir c'était le ciel tous gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougir,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et puis je m'aperçois que vieilir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les anneés de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles,
Que mon coeur endurci n'aurait plus cette flamme,
Qui transforme ma vie lorsque le ciel se voile.
Et puis je m'aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l'automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j'ose
Garder pour embaumer l'automne de ma vie.
Tuổi vào thu
Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ,
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau,
Sợ gió mưa, sợ tâm hồn băng hoại,
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn.
Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn,
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui.
Tôi chậm bước trên đoạn đường còn lại,
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao.
Tôi vẫn tưởng tuổi già trời ảm đạm,
Xuân thiếu hoa và vắng cả tiếng cười,
Hoa không nở và cây không nẩy lộc,
Sách không lời cầm bút chẳng ra thơ!
Chợt nhận ra tuổi già lòng lắng lại,
Sống hôm nay chẳng nghĩ đến ngày mai.
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất,
Mặc ngày qua, cầm bút họa thành thơ.
Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá,
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao,
Tim chai đá chẳng dấy lên ngọn lửa,
Cả bầu trời u tối phủ đời tôi!
Bỗng nhìn thấy những đóa hồng đẹp nhất,
Nở vào thu bằng đôi mắt reo vui,
Hít thật sâu ôi mùi hương tỏa nhẹ,
Ướp cho đầy hương vị Tuổi Vào Thu
Chú thích của Wissai:
Bản tiếng Việt "đưa tới" (forwarded) từ một ông bạn già sống bên Úc
I Thought Getting Old Was...
translated by Roberto Wissai/NKBa'
I thought getting old was getting morose,
Fearing the passing of each season, the years, the pace,
The raging winds and the rains, the sinking spirits,
The thinning hair, the lines on the face.
And then I realize getting old is not about age,
That no point for me to tremble with fear, but to chant.
The days, moment by moment, now have the upper hand
For they're beautiful when they're in short supply.
I thought getting old was the sky was all gray,
Spring without flowers, lips without smiles,
Flowers without songs, trees without growth,
A book without story, a pen that can't write.
And then I realize getting old makes me become wise,
That I live for each moment without thinking about tomorrow,
I no longer count the years of my age,
Time matters little, neither does the pen in my hand.
I thought getting old transformed my soul,
That I would no longer know how to count the stars,
That my hardened heart would not have this burning flame
That modifies my life when the sky is covered with clouds.
And then I realize the most beautiful roses
Are blooming right under my joyful eyes in the fall,
I deeply inhale this gentle perfume
In order to sweeten the autumn of my life
Wissai
December 17, 2014
No comments:
Post a Comment