Thắng tha nhân rất dễ vì ta chỉ thắng được người kém hơn ta. Thắng chính ta rất khó. Phải biết mình, biết ta. Muốn thế, phải tôn trong sự thật. Tránh né sự thật là hèn nhát. Cho cái tôi lên cao hơn tầm vóc của nó là lố bịch. Tự khen mình quá đáng là còn mặc cảm tự ti. Không chấp nhận có người hơn mình là còn thiếu tự tin. Như tôi nhận xét gần đây về một nhân vật : "ông ấy có cảm nghĩ và lời nói nghệ sĩ, nhưng hành động của ông ấy cho tôi thấy ổng không phải là nghệ sĩ chân chính. Nghệ sĩ là phải phóng khoáng, thanh tao, không lố bịch, không tự đề cao quá đáng về mình, không bủn xỉn, không nhỏ mọn, không thủ đoạn, phải nhẹ nhàng, tế nhị, vị tha, rộng rãi, như một cơn gió thổi qua vườn hoa thơm ngát."Tôi không nghĩ Kim Jong Un có an lạc trong tâm hồn. Sống không trong an lạc không phải là sống, vì cuộc đời ngắn ngủi. Sống vì quyền lực là theo bản năng cầm thú. Chỉ có người thật sự, có tiến hóa mới thiết tha với sự thật, công lý, nghệ thuật, và yêu nước. Những kẻ ích kỷ, vụ lợi, là còn nhiều thú tính, và không bao giờ yêu nước. Họ chỉ yêu họ thôi và lợi dụng người khác.
Friday, December 26, 2014
Quyền Lực và Nghệ Sĩ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment