Kinh thưa quý vi:
Tôi biết "bá nhân, bá tánh". Mỗi người. mỗi ý. Ta nhìn sự việc rồi diễn dịch dưới lăng kinh của ta và cho sự diễn dịch của ta là đúng, cái diễn dịch của tha nhân là sai hoặc còn thiếu sót. Làm người là thế đấy. Đầy chủ quan. Đắm chìm trong cái tôi của mình. Thổi phồng lên cái hay của mình và che dấu cái xấu. Luôn luôn muốn người khác mến phục minh, trong khi cư xử thì lại ích kỷ, chỉ nghĩ tới mình. Tôi, Tôi, và Tôi. Có lẽ chính tôi cũng vậy, không khác gì ai. Đó là cái có thể hạn chế cái giá trị của nhận xét sau đây:
Chính vì quá đắm chìm trong cái tôi mà những ký giả ở tuần báo châm biếm Pháp Charlie đã trả một giá quá đắt. Nhiều người thương tiếc những ký giả đó, và kêu gào cho họ là nạn nhân của sự cuồng tín và quá khích tôn giáo, và họ chết đi về lý tưởng tự do ngôn luận. Tôi cũng buồn rất nhiều về sự ra đi của họ. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng, có thể sai lầm, rằng họ chết vì qua tha thiết với cái tôi của họ. Họ thích chửi. Họ kiếm tiền nhờ chửi, không chừa một ai, mặc dù bị phản dối và đe dọa. Họ quá mê "quyền lực". Khi chửi họ cảm thấy họ có uy, có quyền, làm đối tượng chửi trở thành nạn nhân mang vui cho đọc giả, hạng người thích cười trên sự đau khổ của người khác. Làm người khó tránh được sự Schadenfreude, nhất là với người mình không ưa.
Khi ta quá đắm chìm trong cái tôi là ta, dù ta có tự nhận thức hay không, đang bị mê hoặc bởi sự kích thích của quyền lực. Nếu những ký giả trên chết vì thu thập tin tức ở những chiến trường, trong tinh thần tìm sự thật và mang sự thật đó đến công chúng, thì cái chết của họ có ý nghĩa và có phục vụ cho tự do công luận, và tôi buồn nhiều hơn.
Chửi là một "nghệ thuật huyền bí". Tưởng là dễ dàng, nhưng rất khó thực hành. Phải chửi làm sao mà đối phương đau nhưng phải cười và đồng ý với minh. Chớ chửi mà mang vạ vào thân thì ai làm cũng được. Gần đây, có nhiều bài chửi ông thi sĩ có tầm vóc lớn trong vặn học hiện đại Việt Nam, tên là Du Tử Lê, vì lý do nầy hay lý do khác nhưng rất có lẽ bị thúc đẩy bởi háo danh, về Việt Nam ra mắt sách và ngồi ì khi một cán bộ CS chửi xéo VNCH. Hai bài chửi mới nhất rất là hạ cấp, với một văn phong binh dân học vụ, đầy dư âm của hàng tôm, hàng cá của Chợ Cầu Ông Lãnh và ngôn từ của dân đá cá lăn dưa và đứng bến xe đò, khiến đọc giả không thể không khinh khi tư cách của tác giả và thương hại ông Du Tư Lê, ham muốn danh lợi làm chi mà bị bọn tài năng thơ văn thua xa mình, nay có dịp, lợi dụng nước đục thả câu, đem mình ra chửi loạn xạ, không nương tay.
Dân trí người Việt "tỵ nạn" chúng ta là thế đấy. Thích chửi. Thích ca tụng cái tôi của mình và chà đạp cái tôi của người khác. Và trong khi làm thế, lấy làm khoái trí vì ảo tưởng "quyền lực". Thay vì bàn luận đứng đắn, nghiêm túc, trong tinh thần học hỏi để đi tới sự thật và chân lý.
Trân trọng,
No comments:
Post a Comment