Wake up!
By : Abduxaliq Uyghur (who was killed by the Chinese in 1933 for writing poems like this)
Turpan, 1921
Hey, poor Uyghur, wake up, you have slept long enough,
You have nothing, what is now at stake is your very life.
If you don’t rescue yourself from this death,
Ah, your end will be looming, your end will be looming.
Stand up! I said, raise up your head, no more slumber,
Behead your enemy, spill his blood!
If you don’t open your eyes and look around,
The end of your frustrated existence is certain.
Already, your body looks lifeless,
Is that why you are indifferent to death?
You remain unmoved by my calls,
Do you want to perish this way, without coming to your senses?
Open your eyes wide, look around,
Think well about your future,
If you let this one chance escape,
Tomorrow will be nothing but sorrow, nothing but sorrow.
My heart pities you, o my Uyghur,
My companion, my brother, my relative,
With a burning soul, I am calling out to you,
But you are not hearing me, what is going on?
One day will come, and you will regret,
That day you will understand the reason of my calls.
You will say “alas!”, but it will be too late,
Then you will realize what Uyghur (the poet) meant.
DẬY ĐI EM!
Nầy Việt Nam thảm hại, tỉnh dậy đi, em ngủ đã đủ rồi,
Em mất mát quá nhiều rồi, hiện tại chỉ còn mạng sống em thôi
Nếu em không tự cứu thân em,
Ngày tàn đời em sẽ đến rất gần.
Nghe anh đây, đứng dậy nào, ngửng mặt lên, không ngủ nữa
Chém đầu giặc thù xâm lăng, làm máu giặc tràn ra!
Nếu em không bừng tỉnh và nhìn quanh em,
Cuộc đời tủi nhục của em cũng sẽ mất đi.
Thân xác em, trông như đã chếl rồi,
Vì thế em thờ ơ, phaỉ không?
Em lặng thinh trước lời kêu gọi của anh,
Em muốn chết như thế hả, không bao giờ tỉnh dậy?
Em hảy mở mắt lớn ra, và nhìn quanh em
Hảy nghĩ đến tương lai,
Nếu em để cơ hội nầy bay đi,
Tương lai em sẽ là đau buồn, đau buồn sẽ là tương lai.
Tim anh đau xót vì em, hởi Việt Nam yêu dấu,
Người em đồng hành, người bà con cùng một dòng máu,
Anh đang kêu gọi em đây, lòng anh sôi tràn
Tại sao em không nghe anh, chuyện gì đang xẩy ra?
Một ngày nào đó, em sẽ ăn năn hối tiếc,
Một ngày nào đó, em sẽ hiểu lý do anh kêu gào em tỉnh dậy.
Em sẽ thầm bảo “Tiếc thay!”, nhưng muộn màng rồi em ơi,
Lúc ấy, em sẽ hiểu tại sao người thi sĩ cũng tên là Việt Nam đã kêu gào
thảm thiết tên em
người dịch Ngô Khoa Bá
1 tháng 9, 2009
-
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment