Bùi Giáng đã nhận định như thế về Tuệ Sỹ qua bài thơ Không Đề:
Đôi mắt ướt tuổi vàng cung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng?
Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối nguồn xa ngược nước xuôi ngàn
At this world's corner, we met again with teary eyes,
In the twilight of our lives.
The green of our clothes was fading on this barren hill.
We were only wanderers, suddenly we realized.
By the lamp light that stayed through the night
We talked of how the moon lost its shine;
Of the cold mountain and the eternal silent sea;
Of this mountain peak and that grain of salt still undissolved;
Of how fast time flew by,
Not too long ago we laughed with the morning sunlight
Now the winter is here, will we be sad when summer arrives?
We counted the number of our strands of silver hair, and knew life was not long enough.
Yet dust from the paths of life stuck to our weary wandering heels.
Now we're sitting here, looking at the drab surrounding four walls,
Feeling like a stream of water flowing, relentlessly, far away from its source.
May 2014
Wissai
No comments:
Post a Comment