Friday, April 16, 2010

Death and sundry issues

I should be angry with somebody. Instead, I am calm. I merely wish the person who has taunted me to disappear soon from this world so I can live in peace. There is no use for me to retaliate.

Another person whom I know is dying of cancer. The end will come in about six months. Although that person has been nice and civil to me, he was nasty and unethical throughout his life, so maybe his current painful slow dying process is a karmic payback for all his sins. I don't know. I have done my share of malice for which I was not proud. I myself have been a recipient of wrongdoing, malice, and persecution. That's life. I am trying not to get overly angry and getting out of hand. All my troubles have stemmed from the failure to keep my mouth shut, especially when I am angry.

I am having all kinds of ailments so I am busy to get well. I am also occupied with putting my financial situation in order so I can live the remainder of my life in dignity, instead of worry and humiliation. My training in philosophy has been a big help for me in dealing with unpleasant events in life. The biggest lesson is to realize that what counts is not what happens to me, but is how I deal with it. And the first step is to remain calm, and not to be agitated and self-righteous, even if I have plenty of reasons to be self-righteous. The second step is to view most humans are nothing but monkeys which are vain, greedy, egotistical, and unreasonable. The third step is to ensure to get sufficient sleep so I can deal with the situation rationally.
(cont.)

Wednesday, April 14, 2010

Letting Go

Hãy Buông Ra

Tôi nghe buổi Thuyết Pháp tại chùa Thiên Môn. Xin thuật lại để quý vị cùng nghe. Sau phần thuyết giảng, đến phần Pháp đàm. Thầy mời quý Phật tử đặt câu hỏi để cùng thảo luận.

Tận cuối hội trường, có một ông già, đứng dậy chắp tay cung kính xin hỏi:

- Kính bạch thầy. Con hiện đang bị bệnh. Hết đau đầu đến đau khớp, đau thận, tiểu đường, cao huyết áp. Bây giờ lại bị bại một chân nữa ạ! Suốt đêm qua con trằn trọc mãi không sao ngủ được do bệnh nó hành hạ xác thân… Cúi xin thầy từ bi thương xót chỉ bảo cho con làm sao cho hết đau bệnh? Xin thầy cầu nguyện Đức Phật gia hộ cho con được hết bệnh, khỏe mạnh như xưa …

Thầy lên tiếng nhỏ nhẹ, thong thả nói:

- Thưa bác, thưa đạo hữu. Đức Phật đã dạy: Cõi thế gian tràn đầy đau khổ! Trong đó có định luật: SINH, LÃO, BỆNH, TỬ thì đau khổ vô cùng mà bác thì đang đi vào giai đoạn “Bệnh tật”, tức giai đoạn “Hư hoại”.

Vạn vật là thế; tất cả đều bị luật “Vô Thường” chi phối. Chẳng hạn như cái áo bác đang mặc, khi mới mua về, trông thật đẹp đẽ, mềm mại, óng mướt, tươi thắm… Nhưng nay bác mặc đã lâu rồi; màu đã bạc, gấu đã sờn, vai đã rách và vải đã mục. Nó đang ở tiến trình “Hư Hoại”.

Không có gì có thể còn mãi được, vì bản chất tự nhiên là như vậy, mà thân xác bác cũng đang như vậy. Ngay khi bác mới sanh ra thì bác trẻ trung, khỏe mạnh, xinh đẹp, rồi bác lớn lên trông rất đẹp trai, kháng kiện. Giờ đây bác đang già yếu và đang ở thời kỳ bệnh hoạn (Sanh, Trụ, Hoại, Diệt). Vậy bác phải chấp nhận điều đó, bác hãy thấu hiểu bản chất của nó, để bác phải chấp nhận nó mà sống An-Lạc với nó, dù nó ở bất cứ giai đoạn nào. Bây giờ thân thể của bác đang bắt đầu suy yếu, hư hoại theo tuổi đời chồng chất. Thì bác đừng cưỡng lại điều đó, vì đó là quy luật tự nhiên của thân xác. Chân lý không bao giờ thay đổi đó là:

Sinh ra > Già cỗi > Bệnh hoạn > Rồi chết đi!

Không cách chi làm khác đi được. Thời gian vận hành của định luật đã chín mùi rồi đấy bác ạ!

Ông già đó nói tiếp:
- Bẩm thầy, nhưng con chưa muốn chết vội, vì con và cháu của con chưa khôn lớn. Nhất là còn nhiều công việc con đang làm dở dang chưa hoàn tất, con cần giải quyết cho xong trước đã.

- Ồ! Tất cả chỉ là vậy, bác chẳng làm gì khác hơn khiến bác phải lo lắng. Công việc của thế gian, bác hãy để mặc thế gian cho họ tự giải quyết lấy. Bác nên hiểu rằng: Giầu hay nghèo, già hay trẻ, đẹp hay xấu, người hay vật. Bất cứ ai, bất cứ vật gì, bất cứ ở đâu cũng không thể giữ mãi tình trạng nguyên thủy như lúc ban đầu được.

Mọi người, mọi vật đều phải thay đổi khác đi theo một định luật: Sinh, Trụ, Hoại, Diệt mà không cách chi sửa đổi được.

Điều mà bác có thể làm được là bác tự quán chiếu, soi rọi về thân xác và tâm thức của bác, để bác thấy tính: “Vô ngã” của vạn vật. Để không thấy có cái gì là “Tôi” hoặc là “Của tôi”, mà tất cả chỉ là Giả có, Tạm có mà thôi.

(Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng = Cái gì có hình có tướng, đều là giả có, chứ không thật có). Ngay như nhà cửa, sự nghiệp, danh vọng, vợ, chồng, con cái của bác cũng chỉ là: “Của bác trên danh nghĩa, chúng không thực sự thuộc về bác. Chúng thuộc về tự nhiên !!! Như lời bác vừa cầu mong, chẳng những không đạt được. Thân bác vẫn đau đớn như thường và cách suy nghĩ sai lầm của bác còn đau khổ hơn nhiều nữa.

Vì cầu mong mà không được như ý là khổ (Cầu bất đắc khổ).

Bởi vậy, bác phải nhìn mọi thứ đúng theo bản chất của nó và đừng níu kéo nó, đừng tiếc thương nó: “HÃY BUÔNG NÓ RA”. Bác hãy rũ sạch mọi thứ bên ngoài. “Bác hãy “Buông ra !”. Bác đừng bám víu cha, mẹ, vợ, chồng, con cái, quyến thuộc, tài sản, công danh, sự nghiệp v…v…

Vì những thứ đó bác không thể mang theo được, hoặc bác không “buông”, thì nó cũng phải “buông” bác mà thôi. Cho nên bác “Hãy Buông Ra!”, bởi vì mọi thứ đều là “Không” là “Huyễn” là “Vô Ngã”: “Không tôi và Không của tôi”.

Tất cả rồi sẽ biến mất; chẳng còn gì. Bác phải nhận biết cho bằng được điều này, và sau khi biết rồi thì bác hãy “Buông tất cả”.

Đừng bận tâm về con cái, bây giờ chúng còn trẻ. Rồi mai này chúng cũng sẽ già y như bác ngày hôm nay. Không một ai trên thế gian này có thể trốn thoát được định luật: “Sinh, Trụ, Hoại, Diệt”.

Nếu bác “Buông ra” được mọi thứ thì bác mới thấy được “Chân Lý”. Vậy bác đừng buồn phiền, lo lắng và đừng ôm giữ bất cứ điều gì thì bác sẽ thấy tinh thần thanh thản trong mọi tình huống bác ạ!

Ông già hỏi nữa:
- Bạch thầy, nghe thầy dạy dễ quá, nhưng làm sao con “Buông ra” cho được?

- Nếu bác “Buông ra” không được thì bác sẽ vô cùng đau khổ. Và không chịu “Buông ra” cũng chẳng được. Bởi vì mọi thứ nó không thuộc về của bác, kể cả chính xác thân của bác nữa.

Lúc này bác hãy tập trung tâm tưởng, để cho nó được an nhiên tự tại, còn mọi việc đã có người khác lo.
Bác hãy tự nhủ lòng rằng: “Chung sự” (Tôi hết việc rồi )

Tư tưởng ham sống lâu sẽ làm bác đau khổ. Cho dù bác mong muốn thiết tha tới đâu cũng chẳng được.

Muôn sự đều vô thường và luôn luôn không cố định… “Sau khi sanh ra > Nó biến hoại > Sau khi sanh ra > Nó diệt đi !” Đức Phật cũng thế, bác và cả bàn dân thiên hạ cũng đều như thế. Vậy mà bác muốn xác thân bác còn tồn tại mãi sao được?

Bác hãy nhìn vào hơi thở thì biết. Nó đi vô rồi lại đi ra, bản chất của nó là vậy. Bác chẳng thể ngăn cản sự đi ra và đi vô của nó được.

Bác thử nghĩ coi: “Có thể nào bác thở ra mà không thở vào được chăng?” Tức là hơi thở nó đi vào, rồi nó lại đi ra. Khi nó ra rồi thì nó lại phải đi vào. Tự nhiên là như vậy, không cách chi làm khác được.

Y chang sự quá trình bác Sanh Ra > Rồi Già Nua > Rồi Bệnh Tật > Rồi Chết Đi!

Đó là điều hoàn toàn tự nhiên và bình thường … Nếu bác không sanh ra, thì bây giờ bác đâu có bị đau vì bệnh! Và lấy gì để mai mốt bác chết! Bác có hiểu điều đó không ???

- Bạch thầy, con ngộ được những gì thầy vừa dạy, nhưng con vẫn lo sợ quá chừng!

Thầy cầm ly nước uống nhấp giọng, đoạn thày nói thêm:
- Bác nên hiểu rằng: Vạn sự ở đời đều là như vậy, khi bác nhận thức được đúng đắn thì bác đừng do dự: “Hãy Buông Ra Tất Cả, Hãy Dẹp Bỏ Tất Cả”. Dù bác không buông nó ra thì mọi thứ nó cũng bắt đầu buông bác ra đó.

Này nhé! Như những bộ phận trong cơ thể của bác nó cũng đang muốn rời xa bác đấy. Vì những bộ phận ấy nó đã sống đủ thời hạn với bác rồi, nên nó sắp ra đi đó.
Bản chất của nó là: “Đã đến, thì phải ra đi”. Bởi thế gian là không có sự bình thường hay mãi mãi, dù bất cứ ở đâu, bất cứ thời nào, bất cứ thành phần giai cấp nào; người giầu có, kẻ nghèo khó, người lớn cũng như trẻ nhỏ, người có học cũng như người thất học v...v...

Cũng không thể có sự bình thường được. Ai ai cũng phải xoay vần theo luật “Vô Thường” chi phối. Quán triệt được điều đó, bác sẽ chả còn quyến luyến bất cứ sự gì.

Bác hãy "Buông ra" chứ không còn nắm giữ được nữa, vì có giữ cũng chẳng đặng. Bác buông ra, thì tâm bác sẽ thảnh thơi, An-Lạc; không buồn mà cũng chẳng vui, không khiếp sợ và cũng chẳng lo lắng. Lúc bấy giờ lòng bác sẽ an ổn với trí tuệ hiểu biết:

“Vạn vật không bao giờ có thể thường còn mãi mãi được”.

“ĐẶC TÍNH PHẢI ĐỔI THAY CỦA VẠN VẬT, KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI”.

Nếu bác có nhiều thứ, bác sẽ phải bỏ lại nhiều thứ. Nếu bác có ít thứ, bác sẽ bỏ lại ít thứ; giầu có là giầu có, nổi danh là nổi danh, sống lâu là sống lâu… chẳng có gì khác biệt, mọi sự cũng thế thôi!

Vậy bác hãy Buông nó ra, Buông cho đến khi nào tâm trí bác hoàn toàn An-Lạc! Mọi sự bác không còn cảm thấy khổ đau hay sung sướng. Mọi thứ bác không còn thấy là của bác nữa.

Sung sướng và khổ đau cũng đều Hoại, Diệt và Mất tiêu như nhau… Duy chỉ có một thứ là còn và còn vĩnh viễn là của bác. Đó là “Phật tánh” là vĩnh cửu của bác mà thôi.

- Bạch thầy, con đã ngộ !!!
- Vậy sao! Bác giải thích xem nào?
- Thưa thầy, chỉ có định luật: “Vô Thường” là bất biến, là vĩnh cửu, là thường còn. Ngoài ra, tất cả các Pháp; muôn vàn vạn sự ở đời này đều luôn luôn biến đổi không bao giờ ngừng. Chẳng hạn như:

* THÂN VÔ THƯỜNG: Nay khỏe mạnh, mai ốm đau. Nay đang sống, mai đã chết…

* TÂM VÔ THƯỜNG: Nay đang mến thương nhau, mai chuyển sang hận thù, ân oán nhau…

* TÀI SẢN VÔ THƯỜNG: Của cải nay còn, mai hết. Tức là tiện nghi vật chất không thể tồn tại mãi được… Vật thể này biến đổi chất liệu thành ra vật thể khác. Sự vật không bao giờ cố định cả.

Thầy cười hoan hỷ, đoạn thầy hỏi:
- Đúng, bác hiểu khá đấy, như vậy bác sẽ làm gì khi bác hiểu như vậy?

- Bạch thầy, con sẽ buông ra tất cả mà không bám víu vào bất cứ điều gì trên thế gian này. Để mọi sự chảy xuôi như dòng nước. Tính của nước luôn chảy xuống chỗ trũng (Thủy lưu tại hạ), dù chỗ đó là đất hay cát, hoặc ruộng vườn.

Bản chất của nước là như vậy, con cũng phải giữ tâm như vậy. Tại sao? Bạch thầy, bởi vì nước luôn chảy một cách tự nhiên xuống chỗ thấp mà không có cách nào cho nó chảy ngược một cách tự nhiên lên trên cao được. Đó là định luật của càn khôn vũ trụ mà thầy vừa chỉ dậy cho con.

- Vâng! Bác hiểu được như thế, tức là bác đã thắp sáng ngọn đuốc trí tuệ của bác rồi đấy. Bây giờ chỉ còn một điều là bác đưa vào thực hành những gì bác vừa chứng ngộ là đạt được “quả Phật” rồi đó.

Ông già ngạc nhiên thưa:
- Bạch thầy, con ngỡ là thành Phật khó lắm chứ! Đâu đơn giản như thầy vừa nói?

- Phật đã có sẵn ngay trong bác rồi. Nguời đời thường mang ông Phật thật, đi tìm kiếm ông Phật ở ngoài, ở chốn xa xôi không sao thấy được, để cầu xin van vái …

Trong lúc ông Phật ở ngay trong mình thì lại bỏ quên.
- Bạch thầy, con vốn ngu tối xin thầy khai thị cho con được rõ ràng hơn, chứ thầy nói như thế làm sao con hiểu được.

- Có khó gì đâu: “Phật Tức Tâm”. Mọi người trong chúng ta đã có sẵn một ông Phật ở trong ta rồi. Nhưng vì u mê tăm tối, nên tham lam: Sắc, Tài, Danh một cách vô độ mà không hiểu rằng những thứ đó do nhân duyên giả hợp mà tạm có.

Hợp rồi tan, sanh rồi diệt! Ngay như xác thân bác cũng tạm có đó. Rồi trở thành không đó có bao lâu! Tựa hồ như bóng phù du, như ào ảnh, như khói sương … Nhưng vì si mê chạy theo níu kéo nó. Nên thành chúng sanh mà thôi.

Bây giờ bác đã giác ngộ và bác buông ra những thứ mà trước đây bác bám víu vì ngỡ là thật… Vậy là bác đã thành Phật rồi. Bởi Phật và Chúng sanh vốn chỉ khác nhau có một bước:

MÊ LÀ CHÚNG SANH, GIÁC NGỘ LÀ PHẬT

Phật và chúng sanh, chỉ khác nhau có vậy. Thí dụ: Ông Bà thân sinh ra bác, cho bác ăn học tới nơi tới chốn; là con người trí thức đàng hoàng... Nhưng vì u mê! Bác ham chơi, đàn đúm với chúng bạn, sa đà say sưa trác táng, hưởng thụ thú vui vật chất, dẫn đến sa đọa hư hỏng. Khi ấy, bác là kẻ tồi tệ xấu xa… Nay gặp duyên may bác giác ngộ. Thấy được lẽ thật. Bác bỏ con đường hư thân mất nết, trở lại con người thật của mình… Với bằng cấp và kiến thức có sẵn của mình.

Bác tận tụy làm ăn, liêm chánh, giữ uy tín đạo đức… Là bác trở thành người cao sang, quý phái… Như vậy, một con người của bác có hai giai đọan:

(a) Giai đoạn 1: Bác là kẻ xấu xa, cho dù bác có bằng cấp là người học thức.

(b) Giai đoạn 2: Bác là người cao quý. Do bác “Giác Ngộ” được chân lý đạo Pháp…

Tức là trước thì bác là kẻ xấu xa do vì u mê! Sau bác thành người cao quý do bác giác ngộ. Nghĩa là xấu xa hay cao quý cũng chỉ khác nhau có u mê hay giác ngộ mà thôi. Và Phật hay chúng sanh cũng chỉ khác nhau có thế …

Đoạn thầy đọc bài kệ:

Chiều nay lộng gió thu về
Lá vàng tơi tả tràn trề khắp nơi.
Đời người như hạt sương rơi
Lung linh một thoáng mặt trời chiếu tan.
Thân em như đóa hoa Lan
Người đời yêu thích muôn vàn đắm say
Nhưng rồi chẳng được bao ngày
Cánh hoa tàn úa đổi thay hoàn toàn ...

Monday, April 12, 2010

About Disparagaing Jokes and Cartoons about Obama

I, for the record, duly respect the freedom of speech, especially when it pertains to politics and religion because there is much falsehood and disrespect of truth and logic in these two arenas. Having said that, I have some comments to the recent disparaging jokes and cartoons about Obama. I realize that any politician is fair game for satire and jokes, especially in America where freedom of speech is revered. However, I think as immigrants, Vietnamese need to be aware of the true nature of the Republican Party and should not let our concern for self-interest color our perception. Republicans, as a rule, are anti-immigrants and prone to be fascists, if given a chance (there are already several articles and books about warnings of potential fascism among Republicans). Republicans are against healthcare reform because they view it as redistribution of income. Even if health care reform is about redistribution of income, what is so bad about that? Too much inequality in a society will lead to chaos. Too much inequality as it exists in America regarding healthcare is not acceptable. Obama happens to be half-black and half-white, but racist whites conveniently think he is just black. To make a joke about Obama's racial identity as seen in the instance of the sign from Texas which says "The zoo has an African lion, but the White House has a lyin African" is quite low. I wonder if the author of the joke truly regards himself superior to the man who rose to prominence by the sweat of his own labor and intellect, unlike the case of Bush the Junior. To show contempt for anybody, one must have incontrovertible evidence that one is superior to the person one is contemptuous. The evidence, of course, has to be based on anything other than race. I myself do have contempt for several individuals. I only do so after careful weighing of many factors. It is an act of idiocy to feel contemptuous because one just feels like it, without supporting evidence. Obama was an editor of the Harvard Law School Review. Upon graduation, he could have taken a high-paying corporate job, but he chose to become a community organizer and followed the path of politics. The man was a first term Junior U.S. Senator from Illinois when he decided to run for President of the U.S. Remarkably, he received a lot of support from his fellow Senators. That fact alone should tell us something about the man. And of course, he won the race to the White House. That victory should give us something to ponder about the merits of the man. So far, he has shown to be an engaging President, unlike his predecessor. His healthcare legislative victory should indicate to us about his tenacity. Vietnamese, a people of color ourselves, should not ape the lower instincts of some racist whites and thus should not enthusiastically post jokes and cartoons that make fun of Obama's African heritage

Friday, April 9, 2010

Thoughts that shook my world

Thoughts that shook my world:

Love:

When I was younger and that means not too long ago, I had this stupid narcissistic thought that I didn’t have to make myself lovable for you to love me since if I had to do that, then your love was too cheap, too conditional. I was naively expecting you to be a Jesus or a Buddha or a man with a big heart. I forgot that you were only a common, ordinary, pedestrian, nasty, short, little man. Now I recognized the error of my infantile mode of thinking. Although love is not a business deal, it is still an arrangement. Every arrangement has its own terms and its own kind of currency. And in love the currency is virtue. You love people not for what you do for them or what they do for you. You love them for their values and their virtues, which they have achieved in their own character. You don’t love causelessly. You don’t love everybody indiscriminately. You love only those who deserve it. The man who loves everybody is the man who loves nobody. He is a liar or a saint.

So, if a man is nasty, stingy, and not loveable, he certainly does not deserve love. Perhaps he deserves our pity or scorn, even contempt. But wait a minute, he certainly does have free will. And if he wants love bad enough, he should correct his flaws, and then he may deserve our love. But he cannot expect the unearned---neither in love nor in money, neither in spirit nor in matter. Love is like respect, we have to earn it the hard way and that means we have to keep making ourselves loveable 24/7.

History:

A man who does not know history would not understand the present and is ill-prepared for the future. History is a valuable subject, but Aristotle said that fiction is more important then history, because while history presents things as they are, fiction presents them as they might be and ought to be. History is unfolding right in front of our eyes. All we have to do is to open our eyes, and not to willfully keep them closed: the decline of the U.S., the relentless rise of China, the tragic and comic and banal drama of the domination of the Palestinians by the Jews while the world turns their back on the drama, the radicalization of Islam, the increasing irrelevance of European powers, the emergence of India and Brazil, and the slow but inexorable disappearance of Vietnam as a sovereign state because of the apathy and indifference and silence and fear of its actual and potential leaders, and because of the orgy of the masses in sensuality and materialism which results from the breakdown of morality. Certainly there are some individuals in society who exhibit concern and care for the impending collapse of Vietnam, but these individuals are few and their voices are weak and not coordinated. More ominously, if they raise their voices loud enough, they will be thrown into jail by the ruling authorities who are selfish and rotten to the core, who are only concerned with their own selfish interests

Music:

In Rachmaninoff, there is an enormous, heroic sense of life. He projects that life is a difficult struggle, but that man will ultimately win. Man is not defeated, as in Beethoven’s music.

Humor and incongruity and absurdity:

Every instance of humor involves the denial of a certain view of reality, and implies that there is correct view. You laugh at a certain man or event, because it represents something contradictory and therefore incorrect. But when moderns begin to laugh at the universe as such, the absurdity in their position is that they are laughing without any point of reference. You can laugh at certain things within the universe. You cannot laugh at the universe as a whole, because if everything is incongruous, there can be no such thing as incongruity itself---and there is no ground for humor. Everything cannot be absurd. It is only by reference to something non-absurd that we can judge certain actions, people or events as absurd.

“What is the purpose of life?”

Everybody is dropping dead, left and right. You get up in the morning, go to the computer, and there it is: In your email inbox is another announcement that somebody has kicked the bucket. You can’t help thinking “What is the purpose/meaning of life?” But the question itself is improper. It smuggles in the wrong answer. The question should be: “What is the purpose of my life, of any particular individual’s life?” To ask: “What is the purpose of life?” implies that somebody outside of ourselves---some supernatural being---has to prescribe that purpose, and that we should spend our lives trying to discover it and live up to it. There is no such thing as “the purpose of life,” because life is an end in itself. Life is the purpose of life. And nature has given us a very good way of knowing whether we are spending our lives properly or not---namely, whether we are happy or not.
__________________________________________________________________________________
You wrote and copied the above and were tempted to disseminate to the world, but you controlled yourself. After a good night’s sleep, you don’t give a fuck about the world. You don’t give a shit about the world. So, you confined this piece to that museum called blog. Your alienation is getting worse, but you are getting stronger.

Monday, April 5, 2010

Ayn Rand

All philosophers cum novelists of some renown are seldom plagued with self-doubt. The Russian emigre came across supremely confident of her views which were built on her premise that self-interest was the best philosophy for mankind.

We all do philosophy, just as we all do politics, consciously or not---that's where the difference lies. A philosopher is merely a person who does philosophy consciously. Truths are often circumstancial and conditional. Very few truths are unitary and absolute although there's much validity in the saying that everything that rises will converge. Rand's views were a reaction of spending her formative years in Russia under communist totalitarianism where all values were subject to Marxist determinism and statism. She failed to see virtues in some form of governmental intervention to curb the excesses of unrestrained free enterprises. In spite of talking about free will, she failed to see that her thinking itself was a product of her environment. Very few humans are not affected by the enviroment where they grew up.

Because I was turned off by her philosophy of self-interest, I purposely avoided her writings. In these waning moments of my life on this planet, I am getting more open-minded. I recently checked out a book about the interviews she gave out during her life. I was struck by the incredible vigor of her thought process. The following is an excerpt with clear implications for theism and political activism. Sharing this excerpt is my indirect answer to those who challenged me intellectually and politically. It explained my earlier decision to post a clumsy poem written in French although I only had three years of French in high school. If I may add, I do philosophy consciously.

"Even though we all perceive the same reality, men still approach reality in antithetical ways---altruistically versus egoistically, as one example. This indicates that all men do not proceed from that initial perception of reality to the same conclusions. Yet you say that men must grasp the first principles of reality, proceed through an objective system of logic and arrive at the same conclusions.

AR: ...Men do not know everything, and the content of their consciousness is not always correct. All we can learn from the fact that human beings differ is what we can learn about ourselves introspectively---namely, that men do not know things automatically and they do not know them infallibly. Every human being has to acquire his knowledge by a volitional process of observing, thinking, reasoning, learning.

Very few men conscientiously go through that process. Most men act mainly according to their emotions, or they simply accept by osmosis whatever ideas are floating around in their culture. So there will be differences among men. Man has to pursue knowledge throughout his life if he wants to survive. The purpose of knowledge is to define, on a wider and wider scale, what is true about the world in which we live and how we should act in relation to it. You look at the facts and you ask yourself: "What is true?" Once you have discovered the truth, you may then be concerned with communicating it to others But to arrive at the truth you have to use a process of reason. That is all that should concern you---not the fact many of them may disagree."

Write me a poem

A woman who knew nothing about poetry
Once asked me coquettishly
That I should write her a poem
Just to prove to her in the name
Of affection and perhaps love
I could glide on the wings of dove.

I told her poetry was not simple;
It took more than just being nimble
With words and having an ear for music.
Feelings got to be deep and terrific.
Unfortunately, I had none of those for her.
My words had to come from my heart torn asunder.

She cried, saying it wasn't fair
Since her feelings for me were too strong for her to bear
Especially at night alone in bed in her flat
While outside her window the full moon sat
Up high and shone in all its solitary splendor,
Making her heart flutter, wonder, and wander
(cont.)

Sunday, April 4, 2010

Literary Topics

War, Love, Family Discord, Emotional Growth, and Environment are standard topics for writers to mine. Recently I came across prize-winning books about a prosmicuous mother dying violently by hands of strangers and of an alcoholic, lying father living his last days as a homeless person. I, fortunately, didn't have parents like those. My parents were responsible, loving, though somewhat harsh in their words and physical punishment of me prior to my adolescent years. I was not that lucky in the department of love although I was married numerous times and had girlfriends galore. I had a traumatic experience with a girl I met in college and I've been quite messed up ever since. Thus, it is no surprise at all that love is all I write about since I know quite a bit about it. Today, I had a long chat with my daughter. I told her she had to learn to get along and love her parents because there is nothing sadder and more traumatic than family estrangement. She listened and finally agreed with me. I told her that her parents, in spite of their faults, always had her interests at heart.

Morning Explosions

1. Writing is a tension between a need for self-expression and a need for acceptance.
2. One does not really know who he is until he interacts with others.
3. The clash of wills. The imposition of one's will upon others versus respect for truth and reality.
4. The contempt one has for some who are clearly inferior in intellect and sentiments and whether such contempt should ever be expressed publicly at all. The abhorrence of arrogance.
5. Contrast of education/training in the humanities versus training in science: human reality versus physical reality.
6. War as a topic of literary production. The tragedy of Vietnam War. The impact it has on the mindset of the Vietnamese.
7. Last but not least. Ah, poetry, the slippery terrain. Everybody should attempt to write poetry just to see how hard it is to put words together in a suggestive, moving, memorable, and yet musical way. The role of language, especially in poetry, in expressing thoughts and feelings. The current resistance against the VCP and China needs more memorable poems.

Saturday, April 3, 2010

Border Treaty

Those of us who were able to read the border treaty between Vietnam and China uniformly experienced dismay at the format it was done, leaving the content aside. The document looked like a xeroxed copy with blurred characters. The fonts were horrible. The document looked like a draft and yet it was presented as a final agreement, the date 30 of December 30, 1999 was handwritten, and most importantly as far as the Vietnamese people are concerned, the identity of the Vietnamese official was glossed over by a scribble in the signature area. The official didn't sign it legibly. He just scribbled some short ineligible name. There was no typewritten disclosure of his full name. His Chinese counterpart, au contraire, signed his name fully in Chinese. The document specifically spelled out on the very first page that the treaty took effect as of July 6, 2000.

There are several contemporary issues which are emotional to all concerned Vietnamese.They all concern China: the sovereignty of the Paracel Islands and Spratly Islands, the border with China, the 50-year lease of hundreds of thousands of acres to the Chinese, the presence of 100,000 Chinese workers on Viet soil, the construction of dams (4 already finished and opertional and at least 4 more are forthcoming) in the upper reaches of the Mekong River affecting adversely the Mekong Delta, and the selling of Viet women to Chinese.

All Vietnamese must realize that Vietnam does not belong to the Viet communists. It belongs to all of us. The VC government has no political legitimacy per se. It is not truly elected by the people. It cannot sell our land to our historical enemy so the leaders of the VCP can get obscenely rich. The people must take the matter into their own hands and defend themselves, otherwise they will be the ones who will suffer the most once China completely rules Vietnam. They have to ask themselves if they want to live in subjugation, torture, impending assimilation, and threats of death as the Tibetans and Uighurs are now living, or they want to live in freedom and be masters of their own land, the land their forefathers shed blood and tears in order to bequeath to them. They must realize China has harbored an ambition to digest Vietnam once and for all, so it can expand into Laos, Cambodia, Myanmar and Thailand. Of the countries (Vietnam, Korea, and Japan) which were influenced by Chinese culture, Vietnam is regarded the most sinicized and the most vulnerable. Korea and Japan were never ruled for one thousand years by China as Vietnam was. Korea and Japan don't have strategic location as Vietnam does. I laughed my head off when some ignoramus tried to analyze current political situation in light of history when he didn't have the full grasp of historical facts and intellectual acumen. In addition, he didn't see the severity of the existential crisis that Vietnam is facing.

This border issue is serious and merits attention from all Vietnamese. They all need to get involved.

Thursday, April 1, 2010

Women and Societal Changes

In Xinjiang, the women got in the faces of the Chinese police, screaming at them and asking for the release of their male relatives. In past political protests and revolutions, when women got involved, they all succeeded. It was not easy for police and soldiers to shoot at unarmed women.

The famous painting of the French mob attacking the Bastille prison--- that brought on the French Revolution and shook to the foundation and eventually destroyed the concept of absolute monarchy--- had a woman carrying the French flag. There were many women in the painting also.

In all mammals, the females are very important in the preservation and the spread of the species. To assimilate a conquered people, the conquering kill off the males and have sex/marry the conquered females. To spread a new religion, the target is always the women because the women are easier to convert. Women are more practical and adaptable to new ideas. If the new religion brings them tangible benefits such as food and a chance to move up in society, they will follow it. Women are not as too hung up with ideologies and finer points of theology and arguments as men. However, men often adopt the religion their girlfriends or potential girlfriends in order to win their hearts, not usually vice versa. Chidlren tend to follow the religion of their mothers. We need to watch the animals programs on TV more often to remind ourselves of two things: one, there is a thin line in behavior between animals and humans; second, life is an endless struggle to survive as a group. To be weak is to invite attack. To survive as a group, as a species, altruism must take precedence over naked selfishness. Animals instinctively adopt the practice to fight/sacrifice themselves for the sake of the group. Only with humans, naked selfishness is practiced to the extreme in some cases, with unavoidable catastrophic results for the group/tribe/nation if such practice is prevalent. Vietnam, unfortunately, with the behavior of the ruling communists as an example, is such a society. Vietnam is in acute danger of disappearing as a sovereign country.

Women often don't do politics, but if they do, the situation must be very critical, a make or break point for a society, as it is happening in Vietnam. Vietnam is at the crossroads, either it will continue following the path to become a province of China or the people wake up in time and join the movement to keep Vietnam independent. The future is up to us. We influence the future. Those who are passive and scared and concerned only with saving their own skin will always regret later on. Look at what happened to those who failed to resist fascism and
communism fiercely in the years between WW I and WW II. Totalitarianism will never go down by itself. It only goes down when it meets resistance.

We all die someday. Let's live in a way that brings real meanings to our lives.